Ngày thứ tư bình thường, Minh Như đang vừa lau nhà vừa nghe bản hit tuý âm cậu hai nói.
Vừa lẩm nhẩm lời bài hát, cô vừa lau nhà không cẩn thận trượt chân ngã.
-Oáiiiiii...ể?
Cái gì thế này? Cô không ngã xuống đất ư? Bay trên không à?
Lúc này cô hầu ngốc Như mới từ từ mở đôi mắt to tròn xanh biếc của mình nhìn người đang đỡ cô.
-Cậu chủ!? Cô giật mình vội vùng mình khỏi vòng tay cậu, cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi:
-Cậu chủ em thậy lòng xin lỗi! Hôm nay chả phải cậu đang ở Mĩ sao? Cái mặt ngu ngu của cô khiến Minh Hiếu không khỏi cười lớn
-Hahahaha!!! Tiểu Bảo Bối thật đáng yêu mà! Hahaha...bể bụng mất!
- Hả... ?
-Thật đáng ghét! Tiểu Bảo bối làm anh thực sự muốn nựng quá! Dùng bàn tay to lớn của mình, cậu chủ từ từ đút ngón đeo nhẫn vào miệng cô hầu nhỏ của cậu một cách không thương tiếc.
-A...ưm...cậu...u...hủ...
-Miệng Tiểu bảo bối thật nhỏ nha! Làm sao đút tiểu huynh đệ của anh vào được đây!
-Ư!?
Nói thật là từ trước giờ, cô chưa bao giờ thấy tiểu huynh đệ của anh xuất chiến, cũng chả biết nó dài hay ngắn nhưng nghe bà chủ nói rằng ai tay to thì tiểu huynh đệ của người đó sẽ to, tay cậu chủ không thể nói là to mà là quá to ấy chứ!
- Ông xã đừng mà! Chiêu cuối cùng của cô đã xuất hiện, miệng của Như đặc biệt trời sinh cho cái giọng ngọt sến không ai sánh bằnh, cô mà nịnh nọt là vô định thiên hạ, đến trời cũng sập!
Đôi má Hiếu chợt đỏ ửng lên, cô lúc này đã hân hoang trong lòng chiến thắng nhưng... cậu nhoẻn một nụ cười sau đó!
-Là đang giăng bẫy anh sao! Ha...ông xã...nói lại nào!
-Hả!? Cái mặt cô lại ngơ ngác
-ô...n...g...x...ã!
-Ư!...Không phải mà! Là em nói ông trưởng xá ấy chứ không phải ông xã gì đó đâu mà! Vội trơ trẽn đẩy tay anh ra cô có chút lo lắng.
-Nói...nào...!
Chưa để cô kịp phản ứng gì thì môi anh đã cướp lấy làn môi hoa anh đào của cô, tham lam hút hết mật ngọt. Vốn chỉ định chơi đểu cô một chút thôi nhưng hương vị ngọt ngào của cô anh đã sớm nghiện mất rồi!
-Ông...ôn..g...xã! Em...ư...thua rồi...ồi!
Câu nói cuối cùng của Như trước khi cô ngã huỵch xuống đất vì thiếu không khí.