Thụ về nhà.
Khi một người tâm tình hỗn loạn muốn tìm một nơi yên tĩnh, luôn muốn trở về nhà.
Bất quá cả cha và mẹ Thụ đều là giáo viên, công tác trong ngành giáo dục cũng đã vài chục năm, liếc mắt một cái liền nhìn ra Thụ có tâm sự.
Cho nên một ngày khi đang ăn cơm tối, mẹ Thụ hỏi: Có phải trong công việc có gì không vừa ý hay không?
Thụ: Không có. Công việc rất tốt. Ông chủ cũng chỉ bảo con rất nhiều.
Mẹ: Vậy là tốt rồi. Con luôn muốn mở một tiệm cà phê, bây giờ đang làm cho người ta thì phải khiêm tốn, học hỏi thêm kinh nghiệm.
Thụ: Con biết.
Mẹ: Vậy —
Thụ: Cha, mẹ, con về sau muốn phát triển sự nghiệp ở thành phố X.
Cha: Vốn ban đầu con nói là chỉ muốn đi thành phố khác nhìn ngắm một chút, bất quá nếu đã muốn cắm rễ ở đó, cũng tốt thôi. Dù sao cách nơi chúng ta ở không xa, muốn về lúc nào thì cứ về.
Thụ: Ân, con rất thích thành phố X. Môi trường tốt, thành phố xinh đẹp, khụ, người nơi đó cũng tốt lắm.
Cha: Xem ra con sống ở đó cũng rất tốt a, vậy lần này con trở về làm gì vậy, khoe với bọn ta à?
Thụ:…… Không, chỉ là trở về đi dạo chút.
Buổi tối Thụ nằm trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không yên.
Cậu có chút nhớ Công.
Ngày đó Công sau khi thổ lộ thì bỏ chạy trối chết, mà chính mình, cũng chạy trối chết đi.
Hơn nữa lại còn trốn triệt để hơn nữa.
Cậu không có cách nào để lừa gạt chính mình, Công thật sự chính miệng nói ra “Tôi thích cậu”, từ khi đó cả người cậu đều có cảm giác mơ hồ.
Cậu liên tục nhắc nhở chính mình bản thân là một người đàn ông,
Nhưng trong lòng nhịn không được vừa vui mừng lại vừa khẩn trương.
Cậu rốt cục không thể không thừa nhận, cậu thích Công, là cái loại thích vượt xa kiểu bạn bè bình thường.
Nhưng là, cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tiếp nhận hắn.
Hơn nữa điều quan trọng là, tuy rằng Công thổ lộ, nhưng mà hắn cũng không hề nói “Kết giao với tôi đi” gì đó a!!!
Tóm lại Thụ rối loạn ghê gớm, mà nhất là khi nghĩ đến ngày mai lại phải gặp Công,
Thụ cảm thấy trước mắt mình không thể đối mặt với hắn, dứt khoát về nhà trốn vài ngày.
Đến ngày thứ bảy, Thụ rốt cục đã trở lại, buổi tối khoảng hơn giờ thì đến chỗ mình thuê,
Phát hiện trước cửa có một cái chai nhựa, bên trong chỉ có đầu lọc thuốc lá và tàn thuốc.
Cậu nghĩ nghĩ, gõ cửa nhà của chủ nhà trọ ở dưới lầu, mở cửa là bà chủ nhà, vừa thấy cậu bà liền nói:
xx a, cậu không phải thiếu tiền người bạn kia chứ? Mỗi ngày người kia đều đứng trước cửa phòng cậu hút thuốc, sắc mặt kì quái khó coi ~~~~
Thụ cười cười nói: Không có việc gì, hai ngày trước bọn tôi cãi nhau có chút không thoải mái, bậy giờ tôi đang muốn đi tìm hắn đây.
Thụ chào hỏi bà chủ nhà một chút, quay về phòng mình, bỏ hành lí xuống, lại từ trong hành lí lấy ra một hộp thức ăn.
Thụ mang theo đồ ăn, chầm chậm đi trên đường.
Cậu chọn một con đường đi không giống như ngày thường, đi tới sẽ đến lối rẽ Công hay đứng chờ cậu.
Cậu tựa vào tường, nhớ đến Công thích ăn sườn; Công xếp con ếch nhỏ; Công viết truyện đồng thoại; Công nói thích mình;
Bộ dáng của người kia, khắc sâu một cách rõ nét.
Cậu thở dài một hơi, đi đến tiệm cà phê
Công vừa nhìn thấy cậu thì giật nhảy người, qua một lúc lâu mới lắp bắ nói: Cậu tới, tới rồi.
Thụ: Vừa mới về.
Thụ tìm vị trí ngồi xuống, nói: Cái chai nhựa đầy tàn thuốc trước cửa phòng tôi, là anh định thu gom bán lấy tiền sao?
Công đầu tiên là gật gật đầu, bỗng nhiên lại lắc đầu: Không phải, tôi sợ làm dơ cửa nhà cậu, nên đều thu gọn lại.
Thụ: Tôi có mang sườn cho anh, mẹ tôi làm, không biết có hợp khẩu vị của anh không.
Công: A? Mẹ cậu đặc biệt làm cho tôi ăn?
Thụ nhìn hắn một cái nói: Anh nghĩ nhiều rồi. Sau đó đem hộp đồ ăn giao cho hắn.
Công nhìn sườn sốt tương thơm ngào ngạt ở trong hộp:
Nhìn thế nào cũng giống “Bữa tối cuối cùng của Jêsu và môn đồ” a.
Công ngẩng đầu: Tôi có thể không ăn chứ?
Thụ: Sao vậy?
Công đem sườn trả về, lắc đầu: Tôi không ăn.
Thụ: Không thích ăn sốt tương?
Công trầm mặc một hồi, nhìn Thụ nói: Tôi thích cậu. Thật xin lỗi, tôi thích cậu. Tôi hiện tại đã không có cách nào để làm bộ như không thích cậu, cho nên —
Thụ ngắt lời Công, nói: Anh có thể kể chuyện đồng thoại cho tôi nghe không? Truyện anh viết là được.
Công:…… Cậu muốn nghe truyện nào?
Thụ: Chuyện về một con mèo đi lạc.
Công: Ngày xưa, có một con mèo đen, nó……
Công kể chuyện xưa tốc độ rất chậm, thanh âm rất thấp, Thụ nhìn hắn, nghĩ: A, đây là Công đang kể chuyện xưa.
Sau đó cậu đứng lên nghiêng người tới trước, ghé sát vào tai Công, nói:
Cám ơn anh đã thích tôi. Tôi đến, là muốn nói với anh, kỳ thật tôi cũng thích anh.
Lần đầu tiên trong đời, Công kể chuyện đồng thoại, kể đến muốn khóc.