Sáu giờ sáng, A nhận được điện thoại của Công, nói muốn mời cậu ta đi ăn.
A: Đi ăn? Sao không dưng lại muốn mời tớ đi ăn?
Công: Cậu không rảnh?
A: Không phải…… Còn nữa, cậu với xx sao rồi?
Công: Không, không có gì a.
A: Không có gì là cái gì a?
Công: Chính là không có gì a, cậu rốt cuộc tới hay không, sau giờ tối nay, khách sạn xx.
A: Úc, được rồi.
Thụ một bên vừa nhào bột làm áo sủi cảo, một bên nhìn Công mặt đỏ bừng cúp điện thoại,
Nhịn không được thò tay vuốt mặt hắn một cái:
Không phải chỉ là gọi điện thoại hẹn một người bạn dùng bữa tối thôi sao? Sao mặt lại đỏ vậy?
Công nghe vậy, mặt càng đỏ hơn: Anh đây là khí sắc hồng hào.
( nội tâm Công: Hiện tại chỉ cần nghĩ đến mình và xx là người yêu, liền nhịn không được đỏ mặt, hoàn toàn không khống chế được a!!!]
Ngày đó hai người sau khi thừa nhận tâm ý, liền xem như là đã xác nhận quan hệ tình nhân.
Thụ lại rất bình tĩnh, hết thảy như bình thường.
Tâm tình rối rắm lúc trước, thông qua những ngày về nhà nghỉ ngơi, đã muốn biến mất hầu như không còn chút nào,
Có một người bạn trai, lại làm cậu cảm thấy thỏa mãn;
Công lại thường xuyên mang vẻ khẩn trương còn hơn cả khi hắn thổ lộ, lúc ở cùng Thụ, hơi tí liền đỏ mặt.
Rõ ràng là người đã sớm công khai, lại vẫn ngây thơ không thể tưởng tượng được. (xuất quỹ, bạn nào ko nhớ có thể đọc lại chú thích ở những chương đầu của ta)
Chịu thấy vậy cũng rất buồn cười: Em nhớ rõ trước kia anh thật dũng cảm a, ban ngày ban mặt mà dám hôn em!
Công nghe nói vậy liền quay đầu nhìn thụ, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Thụ bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng: Khụ, ý của em là —
Chụt
Công kề sát tai Thụ nói: Em xem, anh hiện tại cũng dám hôn em a.
Ân, thế là biến thành hai khuôn mặt đỏ chót.
Sắp đến cuối tuần, Công nói với Thụ hắn có một người bạn biết chút ít về chuyện của hai người,
Muốn mời cậu ta ăn một bữa cơm, dù sao trước kia cậu ta cũng bị hắn quấy rầy không ít, hơn nữa cũng coi như là —
Công cân nhắc xong, phun ra bốn chữ — thầy giáo tinh thần.
Thụ tò mò hỏi: Người đó hướng dẫn anh cái gì?
Công suy nghĩ nửa ngày, nói: Không nhớ rõ lắm.
Thụ:……
Sau giờ tối Công và Thụ đã sớm ngồi ở ghế lô trong nhà hàng,
A vừa nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức nở nụ cười: Ô ~~~~~~~~~~~~~~
Công mặt đỏ lên như sắp nổ tung, Thụ lại rất bình tĩnh: Xin chào, tôi là xx.
A: Xin chào, hâm mộ đã lâu.
Thụ: Phải không? Anh ấy không nói xấu tôi chứ.
A: Không có không có, chỉ nói rằng thích cậu thích đến muốn nôn ra.
Thụ:…… Chuyện đặc biệt như vậy là lần đầu tiên cậu nghe thấy.
A âm thầm nhìn công cái: Không có sai nga, bình tĩnh hít sâu, ráng chống trụ đi.
Thụ rót cho A một ly nước, thấy áo khoác A đặt ở một bên, nói: Cái áo này của anh nhìn có chút quen mắt.
A nghĩ Thụ sẽ không phải là nhận ra lần đó cậu ta ghé tiệm cà phê đi, vội vã trả lời: Không có khả năng đi, tôi hình như chua bao giờ đi qua tiệm cà phê của hai người.
Thụ: Ân, không phải anh. Tôi nói nhìn quen mắt là vì có lần gặp phải một khách hàng kì quái, người đó hình như là mặc quần áo giống thế này.
Công ở một bên nỗ lực làm hạ nhiệt độ mặt bây giờ mới tham gia cuộc nói chuyện: Em là nói về người biến thái kia?
A hứng thú hỏi: Biến thái? Cái gì biến thái?
Công: Này để tớ kể cho. Lần trước xx đi làm gặp phải một khách hàng, gọi cà phê thì gọi cà phê đi, không dưng nói gì mà một ly “thời gian”, ha ha ha, cậu nói xem hắn không phải là xem phim Quỳnh Dao nhiều quá đó chứ ~~~~~~
A:……
Công: Còn nữa, gọi xong xx đã nói không có, kết quả người nọ còn nói muốn một ly “hồi ức”~~~~~~~
A:…… Kỳ thật, tớ cũng không hứng thú lắm, vẫn là không cần kể —
Công: Tớ bây giờ mà vô tình nhớ lại, vẫn cảm thấy buồn cười chết được, ha ha ha ha cáp ~~~~~~
A ( hít sâu một hơi):…… Có thể gọi món chưa?
Công: Vậy gọi đi.
Chỉ thấy Công ân cần đem thực đơn đẩy về phía Thụ: Muốn gọi cái gì?
Thụ: Vẫn là để A xem trước đi.
Công: Cậu ta ăn cái gì chả được, em cứ chọn đi, em xem em thích ăn món nào?
Thụ thăm dò nhìn về phía A.
A:…… Cậu gọi đi.
Thụ: Vậy được rồi. Một cá nấu tàu hũ, khoai tây nạm bò, đậu cô ve xào khô, ai, anh muốn ăn gì?
Công: Anh muốn —
Thụ: Không gọi sườn.
Công: Anh không gọi đâu, anh chỉ thích ăn sườn em làm.
Thụ: Di? Lần trước sườn mẹ em làm, anh không phải ăn đến vui vẻ?
Công: Kia không giống……
Công nói xong nói xong, bỗng nhiên cảm thấy đối diện có điểm im lặng, ngẩng đầu nhìn, A đã muốn trợn trắng mắt lên rồi.
Công bị dọa nhảy dựng: Sao vậy? Đói bụng?
A: Tớ không chỉ có đói bụng, tớ cũng sắp bị mù.
Công: Như vậy a……
Công liền đem thực đơn dựng thẳng lên, hoàn toàn che mất mặt hắn và Thụ:
Được rồi, bảo toàn hai mắt của cậu để nhìn đồ ăn đi.