Tối thứ sáu, Công gọi điện thoại cho A gọi cậu ta ra cùng hắn uống rượu.
Lúc A đến quán bar, nhìn cái biểu tình “Vật sống đừng đến gần” trên mặt hắn, tò mò nói: Cậu làm sao vậy?
Công: Theo cậu thì tớ làm sao……
A cẩn thận nhìn nhìn, cẩn thận dò hỏi: Dì mới tới thăm hả?
Công:……
A: Được rồi, được rồi, cậu hiện tại có người yêu còn gọi tớ ra uống rượu, chỉ có một loại khả năng – cậu cãi nhau với XX?
Công rầu rĩ nói: Chúng tớ đã cả tuần không liên lạc rồi.
Ngày đó sau khi Thụ đem Công đuổi đi, lại gửi cho hắn một tin nhắn,
Đại ý là trong khoảng thời gian này tạm thời không cần liên hệ, hai người đều cần bình tĩnh lại.
Công trong lòng tuy rằng rất khó chịu, nhưng là hắn cũng không dám tùy tiện chạy đi tìm Thụ, sợ lại làm Thụ tức giận.
Sốt ruột cũng vô dụng, đành phải đi uống rượu giải sầu.
A nghe hắn kể toàn bộ sự tình, có chút không biết nói gì: Tớ thấy hình như cũng không phải chuyện gì rắc rối lắm a. Bất quá câu cuối cùng cậu nói quả thật rất khó nghe.
Công: Tớ không nghĩ đến Chiêu Ninh lại phản ứng mạnh như vậy.
A: Nói thật, tớ cũng rất ngạc nhiên, cậu thích Diệp Chiêu Ninh như vậy, hiện tại cậu ấy chủ động công khai với gia đình không phải tốt lắm sao? Đổi lại mà là những người khác, có khi vẫn còn giấu kín ấy chứ.
Công lắc đầu: Cho dù muốn công khai cũng không nên dưới tình huống đó. Tối thiểu cũng nên chọn ngày tốt, tớ ăn mặc đẹp đẽ, mang theo thuốc lá rượu ngon tự mình tới cửa, nói cho bọn biết rằng tớ và Chiêu Ninh đã ở cùng một chỗ, cũng thỉnh cầu ba mẹ cậu ấy tha thứ.
A:…… cậu như vậy là đi chúc tết đi.
Công: Nói chung thì đúng là giống vậy. Huống chi Chiêu Ninh xứng đáng được đối xử như vậy.
A: Tốt lắm a, vậy sao lúc đó cậu không nói cho cậu ấy a?
Công lập tức héo rút: Ngày đó do quá sốt ruột, lời nói ra đều sai lầm hết rồi, nào có cơ hội giải thích. Hơn nữa cậu ấy hiện tại không chịu gặp tớ, gửi tin nhắn thì thấy như không đủ thành ý.
A bĩu môi: Đành chờ xem tiền đồ của cậu thôi.
Công: Quên đi, không nói chuyện của tớ nữa. Cậu thì sao, đi làm cảm giác thế nào, B đối xử với cậu hẳn là cũng không tệ lắm đi.
A lập tức trừng mắt: Cái gì không tệ a? Làm thế nào không tệ? Cậu không phải hiểu sai cái gì chứ! Tớ là đi làm tốt sao? Chúng tớ là quan hệ cấp trên cấp dưới, miễn cưỡng coi như là bạn bè mà thôi a! Nói cái gì mà không tệ! Không có chuyện gì cả!
Công:…… tớ cảm thấy cậu mới đúng là mới đón mẹ tới thăm đi.
Thật ra Thụ bên này cũng không có thoải mái gì.
Trong lòng biết Công ngày đó là lỡ lời, nhưng là nghĩ đến bộ dáng lưỡng lự phớt lờ của hắn, lại không thể xuống nước được, thành ra dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Bất quá dù nói thế, Thụ vẫn là muốn nhìn thấy Công.
Bằng không cũng sẽ không mỗi ngày cứ đến khoảng ba giờ hơn,
Liền nhịn không được len lén nhìn chỗ mà Công trước kia hay đứng chờ cậu.
Liên tục bốn ngày, Thụ đều không nhìn thấy người mình muốn nhìn, bộ dáng thất vọng ngay đến cả ông chủ cũng nhìn không nổi.
Ông chủ: Tôi quyết định từ cuối tuần này đem ca tối của XX đổi thành bốn giờ bắt đầu.
Thụ: A? Vì sao?
Ông chủ: Tôi là sợ tròng mắt cậu nhìn mãi sẽ rơi ra, tôi sẽ phải đền bù tai nạn lao động đó.
Thụ mặt đỏ lên: Ông chủ lại nói nhảm.
Ông chủ phất tay: Được rồi, cậu cứ cho rằg tôi mộng du nói mớ đi ha.
Đến ngày thứ năm, Thụ vẫn như cũ không thấy được Công.
Thụ có chút buồn bực, lại cảm thấy chính mình có điểm buồn cười:
Loại bộ dáng khẩu thị tâm phi này, cùng mấy cô gái đang yêu chẳng khác gì hết á.