Cuối tuần, Thụ nằm ở nhà đọc sách,
Cả tiếng đồng hồ, chỉ lật được hai trang, chỉ cảm thấy rất nhàm chán,
Kỳ thật bình thường những ngày cuối tuần,
Cậu cũng chỉ là nằm trên sô pha đọc sách, Công thì ngồi trước máy tính đánh máy cạch cạch.
Rõ ràng hai người cũng không nói chuyện nhiều, đều là chuyện mình mình làm, nhưng cũng không hề thấy buồn chán.
Nghĩ đến đây, Thụ dứt khoát đem sách ném sang một bên, bắt đầu nhìn di động đến phát ngốc,
Nhìn nửa ngày, vẫn là nhịn không được gọi điện cho Công.
Nghĩ câu đầu tiên nên nói gì, kết quả không có người nhận điện thoại.
Thụ không biết được là do hắn không thấy hay cố ý không nhận điện thoại,
Tóm lại trong lòng loạn thành một đống.
Buổi chiều, Thụ nhận được điện thoại của chủ nhà, nói rằng con gái bọn họ ở cung văn hóa học vẽ, giờ tan học,
Hắn cùng bà xã có việc không đi đón được, có thể phiền Thụ đón hộ được không.
Thụ nghĩ dù sao chính mình cũng không có việc gì làm, liền sảng khoái nhận lời.
Lúc đến cung văn hoá, liền thấy con gái ông chủ nhà đang đứng ở cửa, nhìn ngang ngó dọc.
Thụ tiến tới vẫy vẫy tay: Đường Đường, chú tới đón cháu về.
Cô bé thật sự là người cũng như tên, vừa nhìn thấy cậu liền ngọt ngào gọi: Chú!
Thụ chọc cô bé một chút, cô bé bị đùa đến cười không ngừng.
Trên đường trở về có một tiệm bánh ngọt,
Thụ chỉ nhìn một cái rồi đi qua luôn, nhưng mà thấy cô bé ánh mắt cứ dán vào bánh ngọt trong tiệm, liền dừng lại nói: Có phải muốn ăn bánh ngọt hay không?
Cô bé gật gật đầu.
Thụ: Ân…… Nếu chú mua bánh ngọt cho cháu, cháu cảm ơn chú thế nào nào?
Thụ vốn chỉ muốn chọc cô bé, kết quả cô bé liền mở ba lô mình ra, lục lọi nửa ngày, cuối cùng lấy ra một đóa hoa hồng bằng giấy đỏ.
Cô bé đem hoa hồng đưa đến trước mặt Thụ: Chú, cháu dùng cái này đổi với chú được chứ? Đây là hôm nay thầy cháu mới dạy cả lớp làm đó.
Thụ nhận lấy đóa hoa hồng, ôn nhu nói: Hoa đẹp như vậy, có thể đổi lấy một cái bánh ngọt dâu tây, cùng một ly trà sữa nha.
Mua bánh ngọt và trà sữa xong, hai người liền tìm một chỗ trong tiệm bánh ngọt ngồi ăn,
Thụ nhắn một tin cho ông chủ nhà, nói với ông ấy đứa nhỏ đã đón được rồi, để ông ấy khỏi lo lắng.
Cậu vừa cất điện thoại đi, chợt nghe cô bé cao giọng nói: Chú, mau nhìn kìa, cái chú tặng pikachu cho cháu kìa!
Thụ trong lòng run lên, nhìn theo hướng cô bé chỉ, quả nhiên là Công đang ở con phố đối diện, đứng ở ven đường giống như đang cùng người nào đó nói chuyện.
Thụ có loại xúc động muốn chạy sang, nhưng nhìn thấy hắn cùng người khác chuyện trò vui vẻ không hề có chút bộ dáng bị ảnh hưởng gì sau khi cãi nhau, lại có chút buồn bực.
Vì thế cậu xoa xoa đầu cô bé: Đường Đường, cháu nhìn lầm rồi, cái người cười đến đáng khinh kia không phải là chú đã tặng cháu pikachu.
Cô bé nhìn Thụ: Chú, cái gì là wei suo (là “đáng khinh”, cô bé nghe không rõ)a.
Thụ:…… Chính là nhìn không giống người tốt.
Hai người ăn xong bánh ngọt chuẩn bị đi về.
Ra khỏi tiệm bánh ngọt Thụ kiềm chế không nhìn về phía Công, kết quả cô bé lại hướng về phía đối diện gọi to: Chú pikachu!
Công nghe tiếng gọi này liền quay đầu lại.
Cô bé cao hứng lắc lắc tay Thụ: Chú xem, đúng là chú pikachu mà, chú ấy không wei suo đi.
Thụ:……
Công có chút bất ngờ lại có chút vui vẻ đi tới.
Công: Hai người sao lại ở đây?
Thụ không nói lời nào.
Cô bé: Chú ấy dẫn cháu đến ăn bánh ngọt.
Công một tay bế bé lên: Công ty chú hôm nay có một hoạt động nhỏ, trong đó có rất nhiều đồ ăn ngon, còn tặng đồ chơi nữa, cháu có muốn đến hay không?
Thụ nhăn mặt, muốn mở miệng từ chối, cô bé lại có vẻ rất vui sướng: Thật ạ?
Công nhìn về phía Thụ, nhẹ giọng nói: Cùng đi, được không?
Qua một lúc lâu, Thụ gật gật đầu.