Nhà xuất bản của Công,
Cùng với trường tiểu học XX liên kết cùng tổ chức một hoạt động,
Nhà xuất bản quyên góp sách cho trường, vì tránh quấy rầy đến giờ học bình thường của bọn nhỏ, sắp xếp một vài tác giả sách thiếu nhi cuối tuần đến trường cùng bọn nhỏ nói chuyện chơi trò chơi.
(Đương nhiên, Công là lấy thân phận biên tập của chị Hoa Hướng Dương để tới đây)
Đợt hỗ trợ hoạt động của Công là ba giờ bắt đầu, hắn nhìn thấy còn sớm, liền ra ngoài hút điếu thuốc, kết quả nhìn thấy người quen thành ra bắt đầu trò chuyện.
Công nhìn lại thời gian cũng không còn bao lâu, dẫn theo Thụ cùng cô bé đến lớp mà hắn phụ trách.
Vừa hay cuối lớp có mấy chỗ trống, Công cùng thầy chủ nhiệm nói qua, sắp xếp bọn họ ngồi ở phía sau, lại sắp thêm vài thứ đồ ăn.
Loại hoạt động này bình thường đều có một chủ đề, đề tài Công chuẩn bị là “Bảo vệ môi trường”.
Thế nhưng khi hắn nhìn lướt một lượt phòng học nhìn đến chỗ Thụ ngồi, bỗng nhiên sửa lại ý định: Chủ đề trò chuyện hôm nay của chúng ta là – Xin lỗi. Đầu tiên, thầy muốn hỏi một chút, các em cảm thấy, các em đã từng làm những việc gì mà phải xin lỗi?
Ngồi ở dưới đều là mấy đứa nhỏ năm nhất (tương đương với lớp của mình á), nghe Công hỏi vậy liền bắt đầu thảo luận:
Lúc làm cho người ta khóc.
Em là lúc không cẩn thận đánh trúng người khác cũng phải xin lỗi.
Em lần trước làm hỏng quần áo của mẹ em, ba em bảo em phải xin lỗi.
……
Không khí lớp học thật sôi nổi, thật ra Thụ có chút bất ngờ,
Công mặc dù lúc điều khiển hoạt động vẫn là có chút cứng ngắc, nhưng mà thật sự rất nghiêm túc,
Kể một vài truyện cổ tích tùy hứng nghĩ ra kể đến thật sống động, cũng thấy được mấy đứa nhỏ cũng rất thích hắn.
Lúc buổi hoạt động sắp chấm dứt, có một học sinh đưa ra thắc mắc, Thụ nghe thấy bé hỏi:
Thầy, có người mà thầy muốn xin lỗi sao?
Công: Có a.
Đó là người như thế nào a? Là bạn tốt của thầy sao?
Công nhìn về phía Thụ: Người kia, đối với thầy mà nói rất quan trọng, cực kì quan trọng, so với đồ ăn vặt các em thích nhất, món đồ chơi các em yêu thích nhất, phim hoạt hình các em thích xem nhất, còn quan trọng hơn lần, lần, lần.
Bọn nhỏ bị mấy con số này làm cho kinh sợ, nhất thời có chút im lặng.
Thầy, người đó quan trọng như vậy, sao thầy còn làm sai a?
Công: Có thể, chính là bởi vì người đó quá quan trọng đi. Cho nên thầy hy vọng mỗi một chuyện của người đó, đều có thể làm thành tốt nhất. Nhưng là thầy rất ngốc, nên cuối cùng vẫn nói sai làm sai rồi.
Vậy thầy đã xin lỗi như thế nào a?
Công cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói: Thầy còn chưa tìm được cơ hội xin lỗi người đó, hơn nữa cũng không biết người đó có muốn tha thứ cho thầy không. Không biết các em có muốn giúp thầy không?
Mấy em nhỏ bắt đầu xì xào bàn tán, Thụ cũng kinh ngạc nhìn hắn.
Một lát sau, một cô bé đứng lên: Nhưng mà chúng cháu không biết người đó.
Công: Người đó hôm nay cũng đến đây, chính là cái chú ngồi ở cuối lớp kia kìa.
Chuyện này làm Thụ ngây ngốc ra luôn.
Tất cả mấy đứa nhỏ đều quay lại nhìn cậu, ngay cả Đường Đường cũng nhỏ giọng hỏi: Chú, là chú sao?
Thụ nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể âm thầm liếc mắt trừng Công, Công thì ngược lại, cư nhiên chỉ nhìn lướt qua ánh mắt cậu một cái, sau đó cố ý không nhìn nữa.(Kỳ thật là không dám nhìn)
Lúc này, một cậu bé hướng về phía Thụ hô to: Chú, chú tha lỗi cho thầy đi.
Mặt Thụ đỏ lên, mà lời nói của cậu bé này cứ như là dẫn đầu, mấy đứa nhỏ cũng liền bắt đầu ríu ra ríu rít:
Chú, thầy cũng đã giải thích rồi, vậy chú cũng không nên giận thầy nữa.
Đúng vậy đúng vậy, lần trước Chu Gia Nhiên phá hư cây thước của cháu, cháu cũng không có tức giận nha.
Chú, mẹ cháu nói tức giận sẽ mau già, nếu chú cứ giận hoài, sau đó già đi, thầy sẽ không nhận ra chú thì làm sao bây giờ?
Chú, nếu chú không tha thứ cho thầy, thầy sẽ rất khổ sở, khổ sở sẽ ăn không vô, sẽ gầy như…… như…… như heo đó.
Điền Hạ, cậu ngốc muốn chết! Heo rõ ràng là rất béo!
Ai nói, ba tớ hôm qua còn nói là mua thịt heo gầy cho tớ ăn kìa!
Tớ thấy thịt heo gầy chắc là thịt ở đùi đi, trên người thật ra vẫn là rất béo.
……
Vì thế, một đám nhóc con bắt đầu mặt đỏ tai hồng tranh luận về chuyện heo.
Thụ buồn cười nhìn về phía công, Công hình như cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, nhìn qua có chút luống cuống.
Thầy chủ nhiệm đứng một bên cũng không nhìn nổi nữa, nhẹ nhàng khụ khụ hai tiếng, mấy đứa nhỏ ríu rít như chim sẻ rốt cuộc cũng im lặng.
Đường Đường túm túm quần áo Thụ: Chú, chú pikachu là người tốt, chú ấy cũng giải thích rồi, chú tha lỗi cho chú ấy đi?
Thụ nhìn về phía Công, thấy Công cũng đang nhìn mình.
Thụ nghĩ hắn nhất định rất khẩn trương, bởi vì cậu thấy tay hắn đặt trên bàn nắm chặt lại.
Thụ cười cười: Ừ.
Lớp hoạt động kết thúc, thầy giáo dẫn một đám nhóc đi chơi trò chơi,
Công cùng Thụ chậm rãi đi vòng quanh sân thể dục.
Công: Chuyện hôm đó, em không tức giận đi?
Thụ trầm mặc một chút, nói: Em lúc trước vội vã như vậy muốn nói rõ ràng chuyện của chúng ta với mẹ, là vì vẫn cảm thấy gạt ba mẹ em như vậy, trong lòng có cảm giác tội lỗi. Sau này nghĩ lại, anh nói đúng, tình huống hôm đó thật không thích hợp công khai. Cho nên, thật xin lỗi, ngày đó thái độ em không tốt lắm.
Công nhẹ nhõm thở dài một hơi: Sáng nay anh cũng không nhận điện thoại của em, vậy là huề nhau.
Thụ: Anh cố ý không nhận điện thoại của em?
Công vội vàng lắc đầu: Không phải, anh ngày hôm qua uống hơi nhiều, ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh, sau khi tỉnh lại liền phải vội vàng chạy tới đây.
Nói xong hắn lại dè dặt khẽ nhìn thụ một cái, cúi đầu nói: Chúng ta, làm hòa đi?
Thụ: Chưa được. Còn một chuyện, em hy vọng anh có thể trả lời em thuyết phục một chút.
Công bước chân dừng lại, nhìn cậu.
Chiều Đông ánh mặt trời có chút yếu ớt, chiếu vào gương mặt Thụ, từng chút từng chút nhạt dần.
Thụ đem môt đóa hoa hồng giấy màu đỏ, chầm chậm gài vào túi áo Công,
Cậu nói:
Ngài Hướng Vãn, không biết đóa hoa hồng này, có thể dùng để đổi một chỗ trên giường ngủ của ngài hay không?