Chiều ngày , Thụ chuẩn bị về nhà.
Công có chút không muốn cậu đi, Thụ bất đắc dĩ nói: Ba ngày thôi mà, ngày thứ ba thì anh có thể thấy em rồi
Công mua cho Thụ rất nhiều đặc sản thành phố X, đưa đến tận chỗ ngồi trên xe.
Trước khi xuống xe, hắn nhìn Thụ hình như muốn nói gì đó, nhưng mà trên xe nhiều người, Thụ xoa xoa nhẹ tay hắn để trấn an, cho hắn một ánh mắt bảo hắn cứ an tâm, đến lúc đó Công mới chịu xuống xe.
Ông cụ ngồi cạnh Thụ nói, nói: Thằng nhóc này, anh bạn này của cháu thật tốt a, giúp cháu xách đồ rồi còn đưa tận lên xe.
Thụ cười nói: Không phải bạn cháu, là người nhà cháu.
Lúc về tới nhà thì cũng đã tới giờ cơm,
Thụ nhớ đến lần trước ở nhà Công cùng cha mẹ hắn dùng cơm, không khỏi tưởng tượng đến nếu Công đến nhà cậu sẽ là loại tình cảnh nào nữa.
Bước vào nhà, Thụ có chút bất ngờ:
Trong nhà hình như có khách.
Mẹ Thụ vừa thấy Thụ đã về đến, lập tức cười tiến đến: A Ninh đã về rồi. Mau tới đây.
Mẹ Diệp dẫn Thụ đến trước mặt một đôi vợ chồng trung niên, nói: Anh Lí, anh xem, đây là A Ninh nhà ta, chỉ chớp mắt mà đã lớn thế này rồi đấy.
A Ninh, đây là bác Lí, có nhớ không? Trước kia bác Lí toàn ở sau lưng chúng ta, lén cho con kẹo.
Nói thật ra thì Thụ hoàn toàn không nhớ, bất quá cậu vẫn cười nói: Thì ra là bác Lí a, cháu chào bác.
Bác Lí nhìn Thụ cười nói: A Ninh vẫn nhu thuận lễ phép giống như trước kia, đâu như con gái bác, còn ngang tàng hơn cả con trai.
Vừa dứt lời, một thanh âm hờn dỗi truyền đến: Cha, cha nói xấu con.
Thụ lúc này mới chú ý tới, thì ra trong nhà còn có một cô gái.
Dì Lí nhìn con gái nói: Tiểu Tuệ, con trước đây suốt ngày thích bám theo anh Tiểu Ninh, sao bây giờ gặp lại không nói tiếng nào?
Lời này nói xong bốn vị người lớn đều bật cười.
Cô gái gọi là Tiểu Tuệ kia mặt đỏ hồng nhìn Thụ gọi một tiếng: Anh Tiểu Ninh.
Thụ có chút xấu hổ đáp lại.
Đợi Thụ đem đồ đạc xếp gọn vào phòng, mọi người liền dùng bữa.
Trong bữa cơm cha mẹ hai nhà vui vẻ trò chuyện những thứ linh tinh đầy ý ám chỉ kiểu như “Tiểu Tuệ nhà tôi còn chưa có bạn trai, chỉ hy vọng tìm được một đứa nhỏ hiểu chuyện”,“Tiểu Ninh, mau gắp đồ ăn cho Tiểu Tuệ”,“Tiểu Tuệ cùng Tiểu Ninh đứng chung một chỗ thật đúng là xứng đôi”.
Cho dù là Thụ và cô gái kia chỉ tùy tiện nói một hai câu, hai bên cha mẹ đều cười đầy ẩn ý.
Thụ cũng nhận ra nguyên nhân cha mẹ nhất quyết gọi mình về nhà cũngchắc cũng là do chuyện mai mối này, trong lúc nhất thời thật sự là [như đứng đống lửa, như ngồi đống than].
Thật vất vả ăn hết bữa cơm, Cha Diệp nói: Tiểu Ninh a, nhà bác Lí mười mấy năm nay cũng chưa hề quay lại nơi đây, thành phố Y chúng ta mấy năm nay cũng thay đổi nhiều, dù sao ngày mai con cũng không có việc gì làm, dẫn Tiểu Tuệ đi chơi đi.
Vừa mới dứt lời, bác Lí liền nói luôn: Đúng đúng đúng, chúng ta đã già, đi không nổi, mấy con còn trẻ tự dẫn nhau đi đi.
Nói xong một đám người đều tha thiết nhìn cậu, Thụ gian nan gật gật đầu.
Tiễn nhà bác Lí về, Thụ rốt cuộc nhịn không được cất lời: Cha, mẹ, hai người định làm gì vậy?!
Mẹ Nghiệp cười cười nói: Tiểu Tuệ rất được. Năm sau, cố bé sẽ đến thành phố X làm việc, con cũng không phải đang muốn ở lại thành phố X phát triển sự nghiệp sao, về sau các con có thể quan tâm giúp đỡ nhau.
Thụ: Con tạm thời chưa nghĩ đến chuyện này.
Cha Diệp: Con xem con nói cái gì vậy. Con cũng đã trưởng thành. Hơn nữa, chúng ta cũng không phải muốn con kết hôn ngay bây giờ, chỉ là chuẩn bị trước vậy thôi không cần gấp gáp.
Thụ: Cha!
Cha Nghiệp phất phất tay: Được rồi, ngày mai ngoan ngoãn mà dẫn con gái nhà người ta đi chơi đi.
Thụ có chút tức giận, lại không thể phát tác, chỉ có thể buồn bực đầy đầu trở về phòng gọi điện thoại cho Công, muốn cùng hắn nói một chút về chuyện này.
Kết quả gọi ba bốn lần, cũng không có ai nhấc máy.
Ngày hôm sau, Thụ dẫn Tiểu Tuệ đi chơi khắp nơi.
Bất quá Thụ vẫn có chút không yên lòng, theo lẽ thường Công hẳn là sẽ gọi lại cho cậu, nhưng mà di động vẫn không hề vang lên.
Đến buổi chiều, lúc Thụ dẫn Tiểu Tuệ đến nhà hàng mà cả nhà cô đã hẹn ăn cơm,
Tiểu Tuệ lấy ra một cái hộp, nói là trà mà cha cô muốn tặng cha Diệp, ngày hôm qua đã quên đưa.
Thụ có chút do dự, có ý muốn từ chối, nhưng mà cái này cũng không phải là tặng cho cậu, cũng đành nhận lấy.
Về nhà, mẹ Diệp hăng hái nhìn thụ hỏi hôm nay đi chơi thế nào, Thụ vốn trong lòng không hề thoải mái chút nào,
Vì thế nói cho có lệ “Cũng được”, liền đem đồ đưa lại cho cha mẹ.
Cha Diệp mẹ Diệp nghi hoặc một chút, mới giật mình: Này rõ ràng là tâm ý của con bé, chắc là sợ bị từ chối mới lấy danh nghĩa cha mình mà tặng.
Mẹ Nghiệp khen Tiểu Tuệ thật là có lòng, lại có chút áy náy.
Vì thế trở về phòng lấy ra một vật đưa cho Thụ, bảo thụ ngày mai tặng lại cho cô.
Thụ nhìn thấy, là một cái dây chuyền mặt phật.
Thụ chấn động: Mẹ! Mẹ đang đùa cái gì vậy!
Mẹ Nghiệp: Làm sao vậy? Con không nhớ ngọc phật này à? Là lúc mẹ đi chơi, hòa thượng ngôi chùa XX nổi danh nhất thành phố X đưa cho mẹ, nói là hữu duyên. Mẹ xem vật này dường như là cũng khai quang rồi, đưa cho tiểu Tuệ làm bùa hộ mệnh rất tốt a.
Thụ làm sao mà lại có thể không nhớ rõ, ngọc phật này thật sự đã được sư thầy khai quang rồi, nhưng là do Công trước đó lấy lòng, sau đó lại nhờ đại sư trong chùa đưa cho mẹ Diệp.
Công nói mặc kệ như thế nào, này cũng là lần đầu gặp người lớn. Dựa theo phong tục thành phố X, nhất định phải tặng gì đó mới được.
Vì thế đã nghĩ ra cái cách vòng vo như vậy, đem ngọc phật tặng đi.
Thụ: Không được, vật này không thể tặng. Đại sư nói mẹ có duyên với người nên người mới tặng cho mẹ, mẹ tùy tiện đem tặng người khác như vậy không tốt.
Mẹ Diệp: Như thế nào mà không tốt, mẹ cùng Tiểu Tuệ cũng là có duyên a. Thiện duyên thì cũng nên được truyền đi, con tuổi còn trẻ mà sao còn cứng nhắc hơn cả mẹ, mẹ xem đi xem lại, vẫn cảm thấy tặng thứ này là tốt nhất.
Thụ: Mẹ, không được, thứ này tuyệt đối không thể tặng.
Mẹ Diệp: Mẹ cảm thấy tốt lắm a. Tuy rằng không quý giá lắm, nhưng mà có ý nghĩa.
Thụ: Ngọc luôn rất đắt tiền.
Lời này làm cho cha Diệp đang xem truyền hình buồn cười: Miếng ngọc phật này chỉ thu của mẹ con một đồng tiền, làm sao có thể quí giá?
Thụ trong lòng vừa vội vừa giận, nhịn không được nói: Cha, ngọc phật này là bạn con mua tặng mẹ đó!
Mẹ Nghiệp mặt nhăn nhíu: Con nói Tiểu Hướng? Con đùa cái gì vậy, mẹ và Tiểu Hướng không thân cũng chẳng quen, quan hệ gì cũng không có, người ta tặng mẹ ngọc phật quí vậy làm chi? Được rồi, mẹ thấy con chỉ là tìm cớ không muốn đi mà thôi, ngày mai chính mẹ đem tặng.
Thụ rốt cuộc chịu không nổi, lập tức vụt đứng lên: Như thế nào lại không có quan hệ, anh ấy với con của mẹ đang yêu nhau đấy!!!