Trước lúc này, Thụ có thế nào cũng không nghĩ tới, cậu lại vượt qua ngày đầu tiên của năm mới như vậy —
Đầu tiên là cùng một cái cô gái đi dạo phố một ngày, sau đó, buổi tối liền công khai.
Sau khi nói ra câu kia,
Biểu tình khiếp sợ cùng không dám tin trên mặt cha mẹ, cho dù cậu lớn như thế này nhưng trước kia chưa từng thấy qua.
Điều này làm cho cậu sợ hãi.
Có một khắc, Thụ muốn nói với bọn họ rằng này chỉ là nói đùa mà thôi.
Nhưng là cuối cùng cậu chỉ gắt gao nắm chặt miếng ngọc phật nhỏ kia, quỳ gối trước mặt cha mẹ: Cha mẹ, thật xin lỗi, con yêu một người đàn ông.
Thanh âm Thụ có chút run run, nhưng cậu bắt buộc chính mình nhìn thẳng vào cha mẹ, muốn nói cho bọn họ biết, cậu đối với chuyện này là nghiêm túc.
Cha Diệp hai mắt đỏ bừng nhìn con mình: Con lặp lại lần nữa?
Thụ trầm mặc một hồi, sau đó mạnh mẽ gật đầu: Cha, chúng con đã ở cùng một chỗ, về sau chúng con vẫn muốn luôn như vậy.
Bốp.
Cha Diệp tát Thụ một bạt tai.
Mẹ Diệp bật khóc ôm lấy con mình: A Ninh, con không thích mai mối, về sau mẹ sẽ không sắp xếp nữa, con đừng làm mẹ sợ a.
Thụ cắn môi, nhẹ nhàng đẩy mẹ mình ra: Mẹ, con sẽ không lấy loại sự tình này ra nói đùa.
Mẹ Diệp: A Ninh, con là đứa ngoan ngoãn, đừng học đòi chơi bời vớ vẩn ngoài xã hội! Con trước kia rõ ràng thích con gái, làm sao lại chỉ một chút mà biến thành —
Mẹ Diệp như thế nào cũng không nói được bốn chữ “Đồng tính luyến ái”, chỉ có thể thương tâm vuốt khuôn mặt đã sưng lên của con mình.
Cha Diệp đè lại cơn tức giận, hỏi: Bắt đầu từ khi nào?
Thụ: Đã nửa năm nay. Anh ấy, anh ấy là nhà văn!
Cha Diệp: Chấm dứt ngay cho ta!
Thụ: Cha!
Cha Nghiệp: Mới nửa năm mà thôi, còn chưa muộn. Công việc ở thành phố X cũng nghỉ đi, về đây, ta tìm cho con công việc khác!
Thụ: Cha! Điều đó không có khả năng!
Cha Diệp: Diệp Chiêu Ninh! Con nghe đây! Ta mặc kệ con cùng người kia là loại quan hệ gì, không quan tâm con là đùa giỡn hay là nghiêm túc, lập tức quay về đây!
Thụ lại tiếp tục quì xuống: Cha, con thích anh ấy, anh ấy là đàn ông, con vẫn thích anh ấy. con chỉ yêu mình anh ấy, con chỉ muốn cùng một chỗ với anh ấy. Cha, xin cha ……
Cha Diệp hút hết điếu này tới điếu thuốc khác, thật sâu thở ra một hơi: A Ninh, con còn trẻ không hiểu chuyện, nghe lời cha, về thành phố Y này. Con nghĩ lại đi, con trước kia rõ ràng thích con gái, làm sao đột nhiên lại quay sang thích đàn ông, nói không chừng là người kia dùng thủ đoạn gì đó. Chúng ta là cha mẹ con, sẽ không hại con. Hơn nữa ở xã hội chúng ta, đồng tính luyến ái rất khó sinh tồn, kia cơ bản chính là làm cho người ta khinh thường a, con thật sự muốn cả đời bị người ta chỉ trỏ mà sống?
Thụ vẫn dập đầu: Cha, mẹ, xin hai người……
Cha Diệp nhìn cái dạng này, càng thêm nổi trận lôi đình: Tên kia rốt cuộc cho con ăn bùa mê thuốc lú gì! Diệp Chiêu Ninh, con nghe đây, hoặc là, có bản lĩnh thì ngay bây giờ cút khỏi nhà ngay, vĩnh viễn đừng trở về! Hoặc là, con ngay lập tức chặt đứt quan hệ với người kia cho ta! Con là người trưởng thành, Con có biết ta đang nói cái gì! Cha con ở thành phố X cũng có người quen, họ Hướng kia không phải nhà văn sao, vậy để hắn mang tiếng xấu đến thân bại danh liệt đi, con không sợ mất mặt, chúng ta từng tuổi này cũng không sợ mất mặt đâu!!!
Thụ lập tức ngây dại: Cha!!!
Cha Diệp: con không cần trở về thành phố X, trước khi hết Tết con cứ ở trong nhà đi. Ta nói cho con biết, ta cho con một buổi tối cùng người kia nói cho rõ ràng, về sau không cho liên hệ! Con đừng hòng sau lưng chúng ta làm cái trò gì, nếu ta phát hiện người kia dám đến nhà, ta lập tức báo cảnh sát!!!
Mẹ Diệp lau nước mắt, đứng không nổi ôm Thụ nói: A Ninh, con nghe lời, nghe lời……
Thụ nhìn mẹ mình, nghẹn ngào: Mẹ, con chỉ thích anh ấy, muốn cùng anh ấy cùng một chỗ…… Anh ấy, anh ấy là một người tốt lắm, thật sự……
Thụ cứ lăn qua lăn lại như vậy cho đến rạng sáng mới ngã vào trên giường.
Cậu nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng.
Mệt chết đi, nhưng mà lại ngủ không được.
Thụ lấy di động ra, muốn nhìn một chút bây giờ là mấy giờ, lại phát hiện trên di động hiện bốn cuộc gọi lỡ.
Là Công gọi.
Cậu chậm rãi vuốt ve tên Công trên màn hình, ấn nút gọi điện.
Đầu kia điện thoại nhanh chóng vang lên âm thanh vui vẻ: Chiêu Ninh.
Thụ ra vẻ tức giận nói: Ngày hôm qua sao lại không nhận điện của em?
Công: Ngày hôm qua về nhà, di động hết pin tự động tắt, hôm nay trở về mới nhìn thấy.
Thụ: Ân, không có việc gì, em chỉ là, chỉ là có chút nhớ anh.
Công: Anh cũng rất nhớ em. Chiêu Ninh, em trở về nhanh lên, anh đã đi siêu thị mua rất nhiều trà sữa loại em thích.
Thụ: Anh đang làm gì?
Công: Vừa rồi anh đang viết bản thảo.
Thụ nghe thấy âm thanh loạt soạt, tựa hồ là Công vừa từ bàn làm việc đứng lên.
Công: Hiện tại, anh đang đứg trước cửa sổ nói chuyện với em.
Thụ: Lại đang viết truyện cổ tích, chị hoa hướng dương?
Công:……em tiêu rồi, anh nhất định sẽ viết một câu chuyện về con chồn tên là A Ninh!
Thụ: Đổi con vật khác được không? Chẳng hạn như như sóc, nai con, hoặc là sư tử linh tinh.
Công: Kiên quyết không — a……
Thụ: Làm sao vậy?
Công: Chiêu Ninh, tuyết rơi! Thành phố X có tuyết rơi!
Thụ: Anh cũng không phải trẻ con, sao chỉ thấy tuyết rơi mà hưng phấn như vậy?
Công: Anh chỉ là đang nghĩ, chờ ngày mồng ba em trở lại em sẽ không cẩn thận mà ngã sấp xuống tuyết, sau đó lúc anh đỡ em, liền lén đem một cục tuyết nhét vào quần áo em đi, ha ha, lạnh chết em luôn!
Thụ lập tức bật cười, có lẽ thật sự là rất buồn cười, làm cậu cười đến chảy nước mắt.
Công: Chiêu Ninh, kỳ thật ngày đó ở trạm xe anh vốn muốn nói với em, lần sau, anh sẽ không để em một mình về nhà.
Công đứng trước cửa sổ, nhìn bông tuyết phất phới bên ngoài, vui vẻ hô lớn vào điện thoại: Chiêu Ninh, em mau trở lại, anh rất nhớ em.
Thụ nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, nước mắt theo hai má chảy xuống cổ: Ừ, anh phải chờ em.