Hồi nhỏ, Trần Tiểu Niên thường xuyên bị bệnh vặt, Lưu Lệ Bình dăm ba bữa lại đưa cô đi coi duyên bói số.
Thầy bói nói cô mệnh hỏa, tính khí nóng nảy, thất thường, con đường tương lai không mấy suôn sẻ, thuận lợi.
Lưu Lệ Bình nghe được, tức giận mắng ông thầy một tràng xối xả, sau đó liền đưa cô về nhà.
Trần Tiểu Niên chưa bao giờ tin vào những thứ nhảm nhí được gọi là số mệnh.
Bây giờ nghĩ lại, những gì ông thầy lang băm đó phán đoán về cuộc đời lận đận của cô, thật không sai chút nào.
Cô nhìn ra bên ngoài, không biết khi nào trời đã đổ cơn mưa.
Cô không thích mưa...!rất không thích.
Đặc biệt, chính vì trời mưa nên mới xảy ra tình huống trước mắt này.
“Trời mưa rồi, không ngại để anh đưa em về chứ!?”
Lâm Tư Bắc vui vẻ mở lời, vốn dĩ anh đã định rời đi nhưng trời lại đột ngột đổ mưa, cô gái nhỏ lại một thân một mình ở chỗ này khiến anh không nỡ.
Hoặc đây chính là ý trời đã định muốn anh cùng cô được gần nhau hơn chăng?
May mắn Trần Tiểu Niên không đọc được những gì Lâm Tử Bắc đang nghĩ nếu không nhất định cô sẽ mắng anh ta bệnh thần kinh.
Nắng mưa là chuyện của trời, đâu tới lượt anh quản...
Tuy thế, Trần Tiểu Niên vẫn phải bất đắc dĩ theo anh ta lên xe.
Cô chỉ muốn nhanh chóng trở về nghỉ ngơi thôi, một ngày với cô như vậy là quá mệt mỏi rồi.
Nhưng cô ngờ rằng, hành động hôm nay lại khiến cô gặp phải rắc rối không nhỏ.
...
Xe dừng trước cổng kí túc xá nữ.
Trần Tiểu Niên mở cửa xe đi xuống, lịch sự nói cảm ơn, từng cử chỉ đều vô cùng khách sáo.
Lâm Tử Bắc mở dù muốn đưa cô vào trong, nhưng cô liền từ chối, sau đó vụt chạy vào trong làn mưa.
Lâm Tử Bắc hụt hẫng nhìn chiếc dù trong tay, anh không giận trước thái độ này của cô, chỉ biết cười trừ, nhìn bóng cô gái biến mất hẳn mới khởi động xe rời đi.
Vẫn là nên kiên nhẫn một chút.
Trần Tiểu Niên một thân đội mưa chạy về phòng ngủ.
Vừa mở được cửa phòng, mới bất chợt nhớ tới con mèo Elise.
Bình thường khi đi học, cô sẽ gửi nó đến tiệm thú cưng trong khuôn viên kí túc, tan học mới đón về.
Vậy mà hôm nay cô lại quên mất.
Trần Tiểu Niên nhìn mình lấm lem ướt từ chân lên đầu, nói thật, cảm giác lành lạnh truyền tới khiến cô rất khó chịu nhưng không thể để con mèo kiêu căng kia quậy banh cái tiệm của người ta ra được.
Nghĩ đến đây, cô thở hắt.
Sau đó quay người đi về hướng tiệm thú cưng.
Buổi sáng trời vẫn còn hửng nắng ấm, tới ban chiều lại đột ngột có mưa, thời tiết thất thường khiến không ít người cảm thấy phiền não.
Mấy nữ sinh vừa về tới phòng đã vội vàng ra ban công nhưng quần áo đã bị mưa làm ướt sũng như mới giặt qua, những người phơi chăn nệm càng muốn khóc hơn nữa.
Khi Trần Tiểu Niên tới tiệm thú cưng thì chủ tiệm đã chuẩn bị đóng cửa.
Cũng may cô sớm gọi lại.
Chị quản lí vừa trông thấy cô hớt ha hớt hải chạy dưới mưa, chậc một tiếng, cánh cửa đang đóng cũng lập tức dừng lại.
Mặt chị ta tỏ rõ vẻ khó chịu, càu nhàu:
“Nay lớp được nghỉ mà sao tới muộn vậy.
Hơn h tôi còn có cuộc hẹn, mau mau đưa nó về đi.”
Thái độ của chị gái này thực sự không thích nổi.
Dù sao cô cũng là khách hàng, trả tiền đàng hoàng.
Chẳng hiểu sao chị ta có thể đỗ khóa huấn luyện động vật với tính cách như vậy.
Hoặc cũng có thể là chị ta chỉ không thích mình cô.
Nếu không vì sợ Elise nghịch ngợm không có ai trông nom lúc cô tới trường thì cô nhất định sẽ không đưa nó tới đây.
“Xin lỗi.”
“Hứ.”
Trần Tiểu Niên bế Elise trên tay, Elise có vẻ rất giận dỗi khi Trần Tiểu Niên đến nó muộn, lại còn chê bộ dạng ướt lem của cô, nhảy khỏi người cô.
“Elise!”
Elise thoăn thoắt nhảy lên mép tường, nhẹ nhàng chạy như đang bay, cuối cùng dừng lại, nhắm đúng mục tiêu nhảy tõm vào lòng một người đang đi trên đường.
Đột ngột bị một con mèo dơ hầy, bẩn thỉu từ trên trời rơi xuống người, Lục Thời không khỏi khó chịu, anh trừng mắt nhìn nó nhưng Elise không có vẻ gì là sợ hãi, còn meo meo, thoải mái vẩy nước trên lông lên người anh.
Lục Thời:...
Lục Thời cau mày tóm lấy nó, chuẩn bị cho Elise vô lễ một bài học thì giọng nói của Trần Tiểu Niên truyền tới.
"Trần Tiểu Niên."
Trần Tiểu Niên thở hổn hển.
Cả người cô bị mưa làm cho ướt sũng, tóc tai bù xù, nhưng Lục Thời không thấy nhếch nhác, đáy lòng cảm xúc hỗn loạn đang dâng trào.
Trong không gian âm u của trời mưa, ánh đèn chập chờn, mờ ảo ngoài hành lang khiến cô bỗng nổi bật đến lạ.
Dưới chiếc áo sơ mi ướt, Lục Thời có thể nhìn rõ được xương vai mảnh khảnh cùng xương quai xanh tinh xảo, làn da có phần nhợt nhạt của mọi ngày giờ vì lạnh mà có chút ửng hồng.
Nước mưa làm đôi mắt cô như phủ một tầng sương mù, khóe mắt đo đỏ đáng thương khiến người ta không kìm được mà muốn bắt nạt cô.
Lục Thời có thể cảm nhận hô hấp của anh đang trở nên nặng nề.
Lần trước cũng vậy, ngay bây giờ cũng vậy.
Anh cũng thực tò mò, tại sao Trần Tiểu Niên luôn có thể dễ dàng khơi dậy những xúc cảm vốn đã ngủ sâu trong anh, khiến Lục Thời chân chính cảm nhận bản thân ngay lúc này mới giống một con người bình thường.
Có cảm xúc, có dục vọng của riêng mình.
Trước kia, mọi dáng vẻ của Trần Tiểu Niên đều khiến anh vô cùng chán ghét.
Nhưng giờ đây, nhìn cô yếu đuối, nan kham đứng trước mặt mình, Lục Thời không kiềm chế được muốn bảo bọc cô, muốn ôm cô vào lòng.
Ha, lí ra anh nên sớm nhận ra điều này mới đúng.
Rằng từng hành động, cử chỉ, lời nói, thậm chí là ánh mắt, nụ cười của cô đều đang khiến anh dần lệch sang một quỹ đạo khác.
Lục Thời từ sớm đã nảy sinh tình cảm với Trần Tiểu Niên, trước kia chỉ là mơ hồ, còn bây giờ là chân chính thừa nhận.
Có thể đó chỉ là những cảm xúc nhất thời, nhưng Lục Thời không quan tâm.
Nếu Trần Tiểu Niên thực sự là người bên cạnh mà anh cần, đó chính là may mắn.
“Elise, lại đây.” Trần Tiểu Niên ra lệnh.
Nhưng con mèo vẫn yên vị nằm trên đó, quay mặt đi, kêu:
“Méo.”
Con mèo phản chủ này...
Thấy lời nói không có tác dụng, sắc mặt Trần Tiểu Niên lập tức trở nên khó coi.
Cô cưỡng ép bế nó về phía mình, Elise giãy giụa như đụng phải nước sôi, bốn chân đu lên người Lục Thời không rời, đến móng vuốt cũng đã chìa ra, cô sợ nó cào lên người Lục Thời, đành phải buông ra.
“Elise!” giọng Tiểu Niên không giấu nổi tức giận cùng bất lực.
“Nó là mèo của cậu?” Lục Thời lúc này mới lên tiếng.
Trần Tiểu Niên đỡ trán gật đầu.
Phải thừa nhận là chủ của con mèo dị hợm, điên khùng này, cô xấu hổ muốn chết mất.
Nhìn quần áo của Lục Thời dính đầy nước mưa và bùn đất từ người Elise, cô chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Không chỉ cô mà giờ ngay cả con mèo của cô cũng có thể gây rắc rối cho anh.
“Xin lỗi, tôi bế không kĩ, để nó chạy mất.”
“Chắc không? Tôi thấy nó...!không thích cậu.”
Không thích cô? Thế gian có biết bao nhiêu chuyện đáng hận cũng không bằng việc Elise hàng ngày tỏ thái độ kiêu căng với cô.
Con mồn mèo này lấy tư cách gì mà không thích cô.
Ngày ngày ngủ trên giường của cô, ăn bằng tiền của cô, còn được đưa đến tiệm chăm sóc, mỡ bụng cân lên có khi được vài kí.
Còn sống sung sướng hơn cả người.
“Tôi cùng cậu lên phòng, con mèo này không chịu buông tôi ra.” Giọng Lục Thời dịu dàng đến lạ, khiến Trần Tiểu Niên không khỏi sửng sốt.
Cô không quen nhìn dáng vẻ ôn hòa, nhiệt tình này của anh bởi từ trước đến giờ anh luôn cao ngạo, lạnh lùng với tất cả mọi thứ.
Hay Lục Thời thích Elise?
Tiểu Niên lập tức lắc đầu phủ nhận, con mồn mèo này có chỗ nào để người ta thích nổi.
Suốt ngày bán manh đòi ăn, ăn, ăn và ngủ.
Tính khí thì xấu đến ma chê quỷ hờn.
Lục Thời chưa ném nó vào thùng rác là phúc ba đời họ nhà mèo.
Tiểu Niên dẫn Lục Thời lên phòng ngủ.
Qủa nhiên, vừa nhìn thấy cái ổ ấm áp của mình, Elise không đợi cô túm lấy đã nhảy xuống, mặc kệ cơ thể dơ hầy, vui vẻ chui vào bên trong hưởng thụ.
“...”
Trần Tiểu Niên ái ngại nhìn Lục Thời, lại nhìn xuống chiếc áo anh đang mặc đã bị Elise làm bẩn, ngập ngừng nói:
“Cậu có muốn vào trong không? Lấy khăn lau quần áo?”
Tiểu Niên sững lại một lát, rồi cô ý thực được điều gì đó, mặt đỏ rần, trong lòng cũng thấy buồn phiền.
Cô nghĩ rằng Lục Thời sẽ từ chối.
Nhưng anh lại gật đầu chấp thuận khiến Tiểu Niên sửng sốt không nói nên lời.
Chững lại một hai giây mới ngơ ngác đứng sang một bên để anh tiến vào.
Phòng Trần Tiểu Niên bày biện rất đơn giản.
Cô không giống như những nữ sinh khác, vừa đến đều sẽ tân trang căn phòng theo sở thích của mình.
Nhìn qua, từ sofa, giường ngủ, bàn học so với kí túc xá quy chuẩn ban đầu đều không có gì thay đổi.
Lục Thời liếc chỗ ở màu mè đủ sắc cầu vồng của Elise, cảm thấy Trần Tiểu Niên đối xử với bản thân còn không chăm chút bằng chăm sóc một con mèo.
Thật ra, Trần Tiểu Niên thực sự không rảnh rỗi, từ lúc trở về thành phố A, công việc Trần Ngọc Lan đưa tới cô không hề ít.
Người phụ nữ xấu xa này không ép cô tai nghe mặt liếc Trần Kỳ Nhan, thì chuyển sang đày đọa cô bằng hàng tá chuyện trên trời dưới đất ở công ty.
Mặc dù chỉ là những thứ vặt vãnh nhưng cũng đủ khiến cô thao thức ngày đêm.
Cô cảm thấy cuộc sống của mình hiện tại đã đủ muôn màu muôn sắc rồi.
Thêm nữa chắc đi chầu trời sớm.
Trần Tiểu Niên đưa cho anh một chiếc áo.
Lại trùng hợp, đây là áo của nam, kích cỡ cũng khá lớn.
Điều này khiến Lục Thời không chỉ nghi hoặc mà còn có chút không vui.
Trần Tiểu Niên là con gái, trong phòng lại có thứ này, không phải rất kì lạ sao.
Thấy Lục Thời nhìn mình chằm chằm, Trần Tiểu Niên vội vàng giải thích:
"Đây là áo tôi mua nhầm, vẫn chưa dùng lần nào đâu."
"Mua nhầm đồ cho nam?"
"Thực ra là mua cho Mục Cảnh Nhiên.
Nhưng cậu ấy không thích nên tôi vẫn giữ nó."
Câu trả lời này càng khiến Lục Thời không thoải mái.
Mục Cảnh Nhiên? Thậm chí đến lúc nguy hiểm nhất, Trần Tiểu Niên cũng chỉ có thể dựa vào người này.
Mặc dù biết hai người chỉ là bạn tốt nhưng vẫn khiến tâm trạng của Lục Thời đi xuống.
Trần Tiểu Niên làm sao ngửi được mùi dấm chua đang phảng phất quanh người Lục Thời.
Chỉ thấy đôi mày anh khẽ cau lại như đang khó chịu điều gì đó, cô còn cho rằng anh không thích dùng đồ của người khác, đương muốn đem chiếc áo trở về.
Nhưng...
"Cảm ơn." Lục Thời nhanh như chớp nhận lấy, không nói không rằng quay người bước vào nhà tắm.
"..."
Trần Tiểu Niên bỗng cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ, cô đờ đẫn nhìn theo anh.
Lục Thời thay đổi như chóng chóng khiến cô không tài nào hiểu được anh đang nghĩ gì.
Chẳng lẽ cô làm gì sai ư?
Cô không làm gì sai, nhưng cô làm Lục Thời ghen!.