Sáng hôm sau, Trần Tiểu Niên vẫn đến lớp như bình thường nhưng hôm nay mọi thứ có hơi khác, cô đi tới đâu, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô tới đó, họ túm tụm lại thành từng nhóm, xì xầm to nhỏ sau lưng cô.
Tiểu Niên có hơi nghi ngờ nhưng không mấy để tâm.
Dù sao cũng là mắt của người khác, miệng của người khác, cô không quản được.
Trần Tiểu Niên không biết, mình đã hiểu sai mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này.
Vừa tới sát cửa lớp, cô đã nghe thấy tiếng cãi nhau phát ra từ bên trong.
Phí Nhi hùng hổ một mình một phe, bên kia là những nữ sinh trong lớp khác.
“Mẹ nó, tôi tưởng các cậu là học sinh trong lớp, sẽ hiểu con người cậu ấy như thế nào, vậy mà các cậu còn hùa nhau theo người ngoài.”
“Bọn tôi nói có gì sai chứ, học cùng một lớp thì đã sao.
Cậu hiểu hết được cậu ta không, hay chính cậu cũng bị cậu ta lừa gạt.
Chứng cứ rành rành trước mắt, cậu nói xem bọn tôi phải tin ai.”
“Cậu thử nói lại xem!”
Thấy Phí Nhi có ý định xông tới chỗ đám người kia, Vũ Thanh Thanh cùng Trần Kỳ Nhan liền lao đến ngăn cô lại.
“Phí Nhi, cậu bình tĩnh lại đi.”
“Trần Tiểu Niên.” Không biết ai đúng lúc này phát hiện sự xuất hiện của Trần Tiểu Niên ngoài cửa lớp, cất tiếng gọi không nhỏ.
Đồng loạt, mọi người có mặt trong lớp đều nhìn về phía cô.
Đáy lòng Trần Tiểu Niên nảy sinh một dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn bình tĩnh bước vào lớp.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cậu còn mặt dày ở đây hỏi chúng tôi ở đây làm gì ư?” Đồng Đồng – một nữ sinh trong lớp khinh thường đáp trả.
Cô nheo mắt, mặc kệ nữ sinh kia tỏ thái độ không tốt, tiến về phía Phí Nhi, hỏi cô:
“Có chuyện gì?”
Nhưng Phí Nhi không trả lời, cô gái vừa nãy còn mạnh mẽ ác liệt, vậy mà giờ khi thấy cô đứng trước mặt, khóe mắt đỏ hoe giống như sắp khóc, xấu hổ cúi đầu.
“Tiểu Niên, cậu...chưa đọc bài báo trên diễn đàn trường sao?” Vũ Thanh Thanh ái ngại hỏi cô.
Diễn đàn trường?
Vũ Thanh Thanh vội vàng đưa điện thoại cho cô xem.
| HOT HOT!!! Nữ sinh mới chuyển tới hóa ra lại là người đạo đức bại hoại, [email protected] đ@ng tới mức cặp kè hai quý nhân trong một ngày???|
{Hình ảnh} {Hình ảnh}
Trong hình chính là bức ảnh lúc Trần Tiểu Niên được Lâm Tử Bắc che dù lúc xuống xe, còn có cả cảnh Lục Thời bước ra từ phòng kí túc xá của cô.
Nhưng hình ảnh của Lâm Tử Bắc và Lục Thời đều bị che mờ, riêng cô lại rõ nét đến từng chi tiết.
Kẻ ngu cũng biết, người đăng bức hình này có chủ đích nhắm vào cô.
Bên dưới, không chỉ có người trong học viện Lâm Dương mà cả các học sinh trường khác đều tràn vào mắng chửi cô.
...
Lầu : Vai, nhìn mặt cũng xinh đẹp, ai mà ngờ bản chất con người lại bẩn thỉu như vậy.
Lầu : Hahaha, hiểu vì sao người ta lại là học sinh duy nhất được tuyển thẳng chưa.
Kĩ năng giường chiếu tốt vậy mà...
Lầu : Uổng công tôi từng ngưỡng mộ cậu ta, cứ tưởng đạo đức đi cùng thành tích chứ! Quá thất vọng!
Lầu : Bạn lầu trên ngây thơ quá đi, có chắc điểm số đó là do cậu ta tự làm ra không.
Hay có người nâng đỡ cho.
...
Lầu : Úi giời, cứ tưởng học viện tốt nhất thành phố ra sao, cuối cùng cũng chỉ chứa chấp loại học sinh như vầy sao? Cười!
Lầu : Đm, đừng có đánh đồng bọn này với dạng người bẩn thỉu như vậy.
Lầu : Haizz, không thể tin được, phải học cùng với cậu ta đúng là quá nhục nhã.
Để xem lần này nhà trường có để yên không.
Lầu : Đuổi học là cái chắc.
Lầu : Yeah, nếu cậu ta không bị đuổi học thì tui sẽ tự ra khỏi trường.
Chứ sao dám hít chung không khí với người dơ bẩn như này, sợ sẽ bị ung thư mất.
Lầu : +
Lầu : +
...
Trần Tiểu Niên không rõ mình đã đọc bài viết kia với tư vị gì.
Cô trả điện thoại cho Vũ Thanh Thanh.
Vũ Thanh Thanh bàng hoàng nhìn từng hành động của cô, không thể tin được cô lại có thể điềm nhiên tiếp nhận mọi chuyện như vậy.
Mọi người đều đang sỉ vả, chửi rửa cô đấy.
Chẳng lẽ cô ngu ngốc tới mức không nhận thức được điều đó ư? Hay bài viết kia chính là thật?
“Sao? Trần Tiểu Niên, cậu mau giải thích đi, bài viết kia nói như vậy có đúng không?”
“Đúng vậy, bọn này đã học cùng cậu mấy tháng trời, không ngờ lại là loại người đê tiện, bẩn thỉu như vậy.”
Khó nghe đến mức, Đặng Tử Kỳ vốn không thích nhiều chuyện cũng phải nhíu mày.
“Lê Mai Anh, cẩn thận lời nói của cậu.
Cậu chắc chắn bài viết kia là đúng chưa? Sao lại dám khẳng định Trần Tiểu Niên là loại người như cậu nói.”
“Ngay cả cậu cũng bảo vệ cậu ta? Cậu bị điên rồi sao? Hay cậu cũng giống như đám đàn ông của cậu ta?”
“Lê Mai Anh, cậu quá đáng lắm rồi đấy!”
Đến đây, ngay cả Vũ Thanh Thanh cũng phải quát lên.
Mọi người đều là bạn trong lớp, bài viết kia cũng chẳng có đủ căn cứ gì để buộc tội Trần Tiểu Niên, vậy mà người nào người nấy đều xông tới chì chiết, mắng chửi cô.
Kể cả không tin cô đi nữa, thậm chí Đặng Tử Kỳ không lên tiếng bảo vệ, Vũ Thanh Thanh cũng tin tưởng Phí Nhi sẽ không nói dối.
Cô tin Phí Nhi không phải loại người mù quáng, đi tin tưởng nhầm người.
Giữa đám người tiếng to tiếng nhỏ cãi nhau, Trần Tiểu Niên lại chỉ chú ý về phía Phí Nhi.
Đôi mắt cô ngập nước, môi mấp máy không nói nên lời.
Cô thấy có lỗi vô cùng, nếu như cô không mời Trần Tiểu Niên đi ăn, sau đó để Lâm Tử Bắc ở lại đưa cô về thì mọi chuyện cũng thành ra như thế này.
Phí Nhi không biết bức ảnh thứ hai người bị làm mờ ảnh là Lục Thời chứ không phải Lâm Tử Bắc, nghĩ rằng, đó đều là cùng một người càng thêm hối hận không thôi.
Tới mức nức nở, vì cô có giải thích như nào cũng không ai tin cô, không ai tin Trần Tiểu Niên.
Trần Tiểu Niên thở ra.
Cô không trách Phí Nhi, loại chuyện như này cô đã trải qua nhiều rồi, nhiều tới mức mọi cảm xúc khi đọc những dòng chửi rủa kia đều đã trở nên chai lì.
Bị mắng đê tiện, bị chửi bẩn thỉu thì đã sao? Dù gì cũng không phải lần đầu cô bị như vậy, khóc lóc, giải thích hay kêu oan thì có tác dụng gì, liệu có người nguyện ý nghe cô sao?
Không có!
Cô chua xót nghĩ, nhưng cũng chỉ có vậy.
Nhìn Phí Nhi, cô dở khóc dở cười:
“Sao cậu lại phải khóc? Tôi mới là người bị mắng cơ mà!”
Tiếng nức nở nghẹn ở cổ họng vì câu nói của Trần Tiểu Niên lập tức bật ra.
Không một lời trách móc ngược lại càng khiến Phí Nhi đau lòng cho cô.
“Xin lỗi.
Đều tại tớ...huhu, xin lỗi.”
“Cậu không cần phải xin lỗi.
Cậu không làm gì sai cả.”
Sau đó kéo tay cô ra ngoài.
Dù vậy, nữ sinh tên Lê Mai Anh kia nhất định không chịu bỏ qua cho cô, lớn tiếng kêu cô dừng lại.
“Cậu định bỏ đi đâu.
Giải thích đi chứ, hay đuối lí rồi nên định bỏ trốn.”
Trần Tiểu Niên không thèm để tâm, mắt liếc xéo Lê Mai Anh.
“Cậu nhầm rồi, tôi cảm thấy bản thân không cần tốn thời gian và công sức để nói chuyện với người như cậu mà thôi.
Chẳng như nước đổ đầu vịt.”
“Cậu nói cái gì?!”
“Nếu cậu điếc thì hỏi người khác, tôi không rảnh để tán nhảm với cậu.”
Rầm! Cửa lớp mạnh mẽ đóng lại trước con mắt của tất cả mọi người.
Vũ Thanh Thanh và bạn cùng bàn của Phí Nhi- Ôn Tân Di ngớ người một lúc, sau đó vội vàng đuổi theo hai người.
...
“Hức...hức..”
“Đừng khóc nữa.” Trần Tiểu Niên đưa khăn tay cho cô.
Bình thường Phí Nhi cũng hay mè nheo dai dẳng như bây giờ, nhưng chỉ có lần này, Trần Tiểu Niên lại kiên nhẫn không làm lơ cô như trước.
Phí Nhi...!cô gái này thực sự coi cô là bạn.
Không vì xuất thân của cô, làm bạn với cô, tin tưởng cô, bảo vệ cô, chỉ đơn giản vì cô là Trần Tiểu Niên.
Cô thực sự rất trân trọng.
Nhưng...
Liệu nếu biết được những chuyện cô đã làm trong quá khứ, Phí Nhi có còn giống như bây giờ đứng về phía cô hay không? Trần Tiểu Niên thẩn thơ nghĩ, giật mình nhận ra giờ cô là lúc nào mà cô còn tơ tưởng đến mấy chuyện này được chứ, đừng nói tới cơ hội làm bạn, nguy cơ cô bị đuổi học vẫn đang chiếm tỉ lệ cao kia kìa.
“Phí Nhi, Trần Tiểu Niên.”
Vũ Thanh Thanh cùng Ôn Tân Di hớt hải chạy tới chỗ hai người.
Ôn Tân Di đau lòng nhìn gương mặt tèm lem nước mắt nước mũi của Phí Nhi.
“Cậu không sao chứ!?”
“Không sao.” Phí Nhi ôm Ôn Tân Di, lắc đầu.
“Phiền hai người chăm sóc cho cậu ấy, tôi còn có chút việc.”
Vũ Thanh Thanh gọi cô lại:
“Trần Tiểu Niên.”
“Hửm?”
“Chuyện đó không phải thật đúng không?”
"Tiểu Thanh, người đó thực sự là anh họ tớ, là Lâm Tử Bắc." Phí Nhi cố chấp nói.
"Tớ muốn nghe điều này từ chính miệng Trần Tiểu Niên nói ra.
"
“Nếu tôi nói không thì cậu tin tôi sao?”
Vũ Thanh Thanh gật đầu, thẳng thắn nói:
“Mặc dù ban đầu tôi rất không thích cậu.
Nhưng không thể phủ nhận, tôi không tin cậu là người như vậy.
Tôi cũng tin những lời Phí Nhi nói."
“Ồ, vậy là được rồi.”
“Cậu không định giải thích với mọi người sao?”
“Tại sao phải giải thích?”
Đại não của Vũ Thanh Thanh chấn động.
Cô không thể tin được Trần Tiểu Niên lại có thể nói ra lời như vậy, tức giận:
“Nhưng mọi người đều đang hiểu nhầm cậu, cậu cứ để yên vậy sao?”
“Vậy có ai nguyện ý nghe không?”
Vũ Thanh Thanh bị hỏi lại ngây ngẩn cả người.
Ôn Tân Di cũng bị màn nói chuyện giữa hai người sốc không nói nên lời.
“Vậy đấy.
Nếu như lời nói không có tác dụng, vậy tôi nói thì có ích gì.
Dù gì cũng cảm ơn cậu đã tin tôi.”
“Nhưng cậu yên tâm, tôi không giải thích không có nghĩa là tôi để yên chuyện này đâu.”
Trần Tiểu Niên cười như không cười, sau đó đi về hướng ngược lại.
Vũ Thanh Thanh biết, hướng cô đi chính là hướng về lớp học.
Cô thể không hiểu, càng không tài nào hiểu được, Trần Tiểu Niên đang nghĩ gì, giờ này cô vẫn có thể trở về cái lớp đó được sao.
Nhưng tận đáy lòng cô vẫn mơ hồ cảm nhận, mọi chuyện sẽ kết thúc không hề đơn giản.
.
.
.
Không ai nghĩ Trần Tiểu Niên còn cả gan trở về lớp học.
Vậy nên sự trở lại của cô khiến nhiều người không khỏi bàn tán.
"Cậu còn dám quay lại?" Có người quát cô.
Ban nãy, hầu hết học sinh trong lớp đều là nữ sinh, chỉ có một vài nam sinh đặc thù như Tống Hàn, Đặng Tử Kỳ, ...!bây giờ hầu như tất cả mọi người có mặt trong lớp đều quay sang nhìn cô.
Có tức giận, có khinh thường, có thương hại...
Trần Tiểu Niên không quá quan tâm.
Cô bình tĩnh trở về chỗ ngồi.
Ở đó, Lục Thời vẫn đang đợi cô.