Cầu Người Tâm Đắc

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Chỉ nguyện có trái tim một người, bạc đâu không phân ly."

Bùi Vận thuận lợi đưa qua ấn nút nghe: "A lô? Diệp Minh?"

Tề Thịnh cũng không đi quấy rối, yên lặng ngồi vào bên cạnh anh.

"Ừm, đúng, rất tốt, a, vậy chúc mừng ngươi. Không cần, cậu đừng... A..."

Đang nói điện thoại âm cuối đột nhiên giương lên, mang ra một tia khí tức mập mờ.

Đầu kia kinh ngạc hỏi: "Anh Bùi? Anh làm sao vậy? Không có sao chứ?"

"Không..." Bùi Vận quay đầu lại, trừng mắt kẻ cầm đầu mặt đầy vô tội, "Vừa đụng vào tủ, được, không nói nữa, trước hết như vậy."

Cúp điện thoại eo đã bị người nào đó mạnh mẽ ôm lấy, âm thanh mơ hồ không rõ lẩm bẩm truyền đến: "Đêm hôm khuya khoắt mà gọi điện thoại, thằng nhóc kia có ý đồ gì?"

"Anh đang nói nhăng nói cuội gì đó?" Bùi Vận đè lại tay của hắn dở khóc dở cười, "Diệp Minh mới vừa hoàn thành công việc."

"... Bao giờ em đến nhà tôi?"

Đề tài biến đổi quá nhanh khiến Bùi Vận ngẩn người, chần chừ một lúc mới hỏi: "Tại sao?"

"Ở nơi này còn phải giao tiền thuê, có cái gì tốt? Ngược lại chỗ của anh cực kì gần công ty của em." Tề Thịnh nói như là chuyện đương nhiên, "Lẽ nào chúng ta không nên ở cùng nhau?"

"Nhưng..." Bùi Vận đối với hắn lời cự tuyệt thực sự không nói ra được, lại cứng rắn nuốt trở vào, "Em dọn dẹp một chút, hai ngày nữa chuyển."

"Đúng rồi, " Bùi Vận đột nhiên nhớ tới lời Diệp Minh vừa nói, "Ngày mai tan tầm anh đừng tới đây."

"... Tại sao?"

"Diệp Minh cậu ấy..." Bùi Vận do dự một chút vẫn là ăn ngay nói thật, "Ngày mai trở về, buổi tối tụ họp một chút."

"Há, " Tề Thịnh kéo dài tiếng nói, biểu tình giống như đã hiểu, không nhìn ra tâm tình, "Cậu ta còn không biết chuyện em yêu thích đàn ông?"

"... Ừm."

"Tôi hiểu được, " Tề Thịnh săn sóc mà khẽ mỉm cười, "Vậy chính xác anh không nên tới quấy rầy."

Bùi Vận lại không khỏi rùng mình một cái.

Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, luôn cảm thấy bên trong nụ cười của đối phương có một loại mùi vị bụng dạ khó lường.

Ngày thứ hai Bùi Vận từ công ty đến nhà không bao lâu, Diệp Minh quả nhiên đúng giờ đi qua, mang theo bao lớn bao nhỏ đặc sản thành phố S.

Mới ở bên ngoài rèn luyện một đoạn thời gian ngắn như vậy cậu nhóc rõ ràng thành thục không ít, giơ tay nhấc chân không còn non nớt ngây ngô như trong ấn tượng của Bùi Vận, ngược lại nhiều hơn mùi vị trầm ổn.

Bùi Vận than thở nhận lấy đồ trong tay đối phương, hướng cậu ta quơ quơ túi đựng đồ ăn trong tay: "Ầy, đều là món em thích ăn."

"Anh Bùi quả nhiên đạt đến một trình độ nào đó!" Diệp Minh đôi mắt sáng lấp lánh, "Anh cũng không biết, mấy ngày này mỗi ngày bận bịu, luôn phải ăn ở bên ngoài, quả thực là thống khổ vạn phần."

"Vậy em nghỉ ngơi một chút, " Bùi Vận ra hiệu hắn tại ghế sô pha ngồi xuống, "Anh đi chuẩn bị cơm tối."

"Đừng đừng đừng!" Diệp Minh cuống quít ngăn cản, "Em đã lâu lắm không xuống bếp! Để cho em làm đi!"

Nhìn thái độ Diệp Minh một bộ nóng lòng muốn thử, Bùi Vận nhức đầu ấn ấn dạ dày sắp chịu đủ tàn phá mình, Diệp Minh lại đột nhiên kỳ quái hỏi: "Anh Bùi, anh tìm bạn cùng phòng?"

Bùi Vận sững sờ: "Sao vậy?"

Diệp Minh chỉ chỉ kệ bếp.

Một cái chén nước đè xuống một tờ giấy, chữ bên trên tiêu sái giống như rồng bay phượng múa: "Buổi tối trở về chậm trễ, không cần chờ tôi ăn cơm."

Kí tên còn rất phách lối viết một chữ Thịnh.

Bùi Vận nhớ lại nụ cười không có ý tốt của người đàn ông kia thời điểm chính mình tiễn hắn ra khỏi cửa, khóe miệng co giật một cái——

Tên kia còn ấu trĩ như vậy?

"Ừ, " Qua loa đáp một tiếng, Bùi Vận cầm giấy cẩn qua thận gấp kỹ thu hồi, suy nghĩ một chút lại nói, "Qua vài ngày nữa anh sẽ chuyển khỏi nơi này."

"Tại sao? Không phải nơi này sống rất tốt sao?" Diệp Minh một bên thái rau một bên kỳ quái hỏi, "Tiền thuê nhà đến kỳ? Hay là chủ nhà trọ không cho mướn?"

Bùi Vận có chút không muốn mà nhìn bốn phía nơi đã từng sống đến mấy năm: "Anh đến nhà một người bạn."

"Anh Bùi cũng thật là một giọt máu đào hơn ao nước lã. " Diệp Minh oán giận, "Ba mẹ em sau khi xuất ngoại nói anh tới nhà em sống anh cũng không chịu, em muốn đến đây sống anh cũng không đồng ý, một cái chớp mắt có một người bạn xuất hiện, anh liền lập tức chạy theo người ta!"

Bùi Vận cười gượng hai tiếng, đang muốn nói thêm, chuông cửa lại vào lúc này vang lên.

Vào lúc này Tề Thịnh e sợ còn đang tăng ca, còn có ai sẽ tới?

Bùi Vận nghi hoặc mà đi tới kéo cửa ra, bóng người quen thuộc mỉm cười đứng ở cửa, nhã nhặn lại có lễ phép: "Xin lỗi tôi quấy rầy, vốn tưởng rằng chậm một chút sẽ trở về, thế nhưng công ty ngày hôm nay lại không cần phải tăng ca."

"..."

Nói xong Tề Thịnh cũng không chờ anh trả lời, liền nghênh ngang thay đổi giày vào nhà, hơi có chút thị uy mà quét mắt Diệp Minh tại nhà bếp, đem áo vest trong tay đưa tới trong lồng ngực Bùi Vận.

Bùi Vận theo bản năng mà tiếp nhận, Diệp Minh trong nhà bếp đã nghe tiếng đi ra, kinh ngạc mở to mắt: "Tề tổng? Đúng là ngài?"

Tề Thịnh cau mày đánh giá cậu ta liếc mắt một cái: "Người mới?"

"Đúng a, tôi mới từ thành phố S trở về. Lần đầu gặp gỡ liền cảm thấy Tề tổng nhìn rất quen mắt, thời điểm huấn luyện nhìn lại tư liệu công ty mới biết. Không nghĩ tới Tề tổng lại là bạn học cũ của anh Bùi, bây giờ còn thành bạn cùng phòng a, thật là khéo!"

Diệp Minh nhiệt tình bắt chuyện: "Tề tổng ngài ngồi trước, tôi rót nước cho ngài."

Tề Thịnh ngồi xuống, nhìn Diệp Minh chạy vào nhà bếp rót nước bưng tới cho hắn, trình độ quen thuộc quả thực lại như chủ nhân khác trong nhà này, sắc mặt không khỏi âm trầm, bắt đầu âm thầm cân nhắc có muốn thẳng thắn tìm cớ đuổi thằng nhóc này đi hay không.

Sắc mặt hắn vẫn luôn âm trầm duy trì đến khi ba người cùng ngồi xuống bàn ăn cũng không thể giảm bớt, Diệp Minh hiển nhiên cũng phát hiện đối phương không quen, thêm vào việc lãnh đạo ở đây, cuối cùng cũng có chút gò bó, chỉ cúi đầu không một tiếng vang ăn cơm.

Tay nghề của Diệp Minh Bùi Vận ăn được vốn là thống khổ vạn phần, phối hợp Tề Thịnh xen vào như thế, lại càng không còn muốn ăn, đơn giản qua loa ăn vài miếng liền để đũa xuống.

Tề Thịnh nhìn anh liếc mắt một cái, đột nhiên chuyển hướng Diệp Minh: "Cậu và Bùi Vận, làm sao lại quen biết?"

Diệp Minh ở dưới áp xuất hạ thấp cũng vẫn luôn không dễ vượt qua, nhất thời thụ sủng nhược kinh mà đáp: "Thời điểm tôi lên cấp hai, có một lần xảy ra tai nạn xe cộ, là anh Bùi đã cứu mạng tôi."

(Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà kinh sợ)

"Cấp hai? Hai người quen biết rất lâu rồi." Tề Thịnh nhíu mày, quét mắt nhìn vết sẹo trên mặt Bùi Vận, "Cho nên thương tổn của em ấy, là bởi vì cứu cậu mà lưu lại?"

"Đúng đấy!" Diệp Minh hung hăng gật đầu, "Anh Bùi với tôi chính là đại ân nhân! Hơn nữa những năm này anh ấy..."

Bùi Vận xoa bóp thái dương, nghe Diệp Minh bắt đầu vô tâm mà nói mấy năm qua bản thân cậu ta đã chăm sóc anh rất nhiều, nhìn lại một chút sắc mặt Tề Thịnh càng ngày càng không vui, yên lặng thay mình chia buồn một chút.

"Nhiều năm ân tình như vậy, cũng thật là phải báo đáp, " Tề Thịnh kiên nhẫn nghe xong, ngoài cười nhưng trong không cười mà kiến nghị, "Vậy cậu thẳng thắn lấy thân báo đáp thế nào?"

Bùi Vận tại dưới bàn mạnh mẽ đá hắn một chút, nhắc nhở mà nguýt hắn một cái.

"Híc, " Diệp Minh lúng túng nắm tóc, "Tề tổng ngài đang nói đùa?"

"Nếu biết tôi đang nói đùa, " Tề Thịnh thờ ơ mà nói, "Cậu cũng không cần suy nghĩ."

"..."

Bùi Vận lại đạp hắn một cước, cười khổ điều đình: "Tề tổng chính là người như vậy, thích nói một chút chuyện đùa, Diệp Minh em đừng để tâm."

Tề Thịnh hừ một tiếng, lúc này cuối cùng cũng coi như không tiếp tục bắt nạt Diệp Minh

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio