Đợi Bùi Vận đi rửa bát, Tề Thịnh chậm rãi xoay người, đi tới bên bàn trà áng chừng một chút túi đặc sản Diệp Minh mang tới: "Cơm cũng ăn xong rồi, đồ vật cũng đưa tới, cậu còn có chuyện gì sao?"
Tề Thịnh khí tràng thực sự quá mạnh, khiến Diệp Minh cơ hồ quên mất chính mình là đến thăm Bùi Vận, mà là đến bái phỏng thủ trưởng, nhanh chóng thức thời nói lời từ biệt: "Không có không có, kia, vậy tôi liền đi trước, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi."
Kết quả chờ Bùi Vận từ phòng bếp vừa ra tới, Diệp Minh không biết đã đi đâu, chờ anh chỉ có Tề Thịnh ôm cánh tay đứng ở đó.
Bùi Vận bất đắc dĩ thở dài: "Diệp Minh đâu rồi?"
Tề Thịnh lúc này mới có động tác, không nói hai lời kéo cánh tay của anh, đem người ấn xuống ghế sô pha, dứt khoát gỡ bỏ quần áo. Ngày hôm nay hắn vốn không muốn lại đây, thế nhưng tới gần lúc tan việc, lại chẳng biết vì sao lại đứng ngồi không yên.
Cũng may là hắn đến, một buổi tối biết rõ, đã đầy đủ làm cho hắn cảm giác nguy hiểm tăng lên đạt đến một đẳng cấp nào đó ——
Hắn cùng với Bùi Vận tuy rằng nhận thức gần mười năm, nhưng lúc trước cơ hồ bọn họ giống như hai người chưa từng quen biết.
Những năm này đều là Diệp Minh hoành hành ngang ngược, giả sử Diệp Minh có tâm tư gì, hắn đâu còn đất dung thân.
Đột nhiên xuất hiện thô bạo khiến Bùi Vận không ứng phó kịp, đau đến cắn răng, vẫn là kiên trì chịu đựng, mãi đến tận khi cảm thấy vết sẹo bên mặt xúc cảm ướt nhẹp mới trở nên khẩn trương, cuống quít quay đầu nỗ lực tách ra.
Tề Thịnh lại vẫn như cũ đuổi tận cùng không buông.
Đã có một lần hắn trong lúc vô tình phát hiện thời điểm Bùi Vận trong lúc ý loạn tình mê, sẽ theo bản năng mà xoay mặt đi tận lực che khuất vết sẹo, mỗi lần như vậy hắn đều cúi đầu tinh tế hôn lên đôi môi của đối phương, vì vậy cũng đổi lấy biểu tình yếu đuối hiếm thấy xen lẫn run rẩy kịch liệt của đối phương, hưởng thụ ấm áp căng mịn bao lấy.
Động tĩnh ghế sa lon lay động cùng tiếng vang kẽo kẹt vang lên từ nhỏ đến lớn dần, lặp đi lặp lại dần dần rồi trở về sự yên tĩnh....
Bùi Vận vô lực nằm trên ghế sa lông, gõ đầu Tề Thịnh đang nằm trên người mình: "Anh đến cùng đang suy nghĩ gì? Diệp Minh vẫn chỉ là đứa nhỏ."
"Có đúng không?" Tề Thịnh hừ lạnh, "Hơn hai mươi tuổi, có đứa nhỏ lớn như vậy?"
Bùi Vận nhất thời nghẹn lời.
"Thằng nhóc kia, " Tề Thịnh rầu rĩ bổ sung, "Nhìn không thuận mắt."
"Diệp Minh là người không sai... A..."
Lời còn chưa dứt đôi môi Bùi Vận liền bị người nào đó mạnh mẽ lấp kín gặm cắn, gắn bó dây dưa đối phương cắn răng nghiến lợi nói: "Ở cùng với tôi, em còn muốn người khác."
"..."
"Tôi không quan tâm hai người từ trước quen nhau như thế nào, thế nhưng hiện tại, " Tề Thịnh hai mắt đỏ lên buông anh ra, tập trung gằn từng chữ nói, "Em là của tôi"
Bùi Vận xoa tóc của hắn, có chút không nói được gì.
Ăn dấm chua như vậy... thực sự không có đạo lý.
"Em nhớ kỹ, " Tề Thịnh đem mặt vùi vào hõm cổ anh, âm thanh nặng nề nhìn không ra tâm tình, "Tôi tuyệt đối không thể khoan dung!"
Bùi Vận cong khóe miệng, thân thủ vững vàng ôm lấy hắn.
Người đàn ông văn nhã luôn luôn khắc chế, dáng dấp tức đến nổ phổi, ngược lại thực có chút đáng yêu.
"Em nói, anh phản ứng lớn như vậy, " Bùi Vận thuận miệng trêu chọc giảm bớt bầu không khí, "Chẳng lẽ là có bóng tối?"
Vốn là chỉ một câu nói đùa, không nghĩ tới Tề Thịnh bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt chợt biến: "Em đang nói cái gì?"
Nhìn thấy Bùi Vận thần sắc ngạc nhiên hắn mới ý thức tới chính mình phản ứng quá khích, lập tức đổi chủ đề: "Đúng rồi, thời điểm em cứu thằng nhóc kia, còn chưa tốt nghiệp đại học đúng không?"
Nhắc tới lúc trước Bùi Vận thần sắc ảm ảm, lại vô tâm suy nghĩ phản ứng dị thường của Tề Thịnh, chỉ nói "... Đúng."
"Thằng nhóc kia có ảnh hưởng đến việc học của em hay không?"
"... Hoàn hảo."
"Lúc đó Ninh Nhật có đến thăm em không? Cậu ta và em thân thiết như vậy, thế nhưng lại không cùng tôi đề cập đến việc này."
Tề Thịnh giật giật, thanh tĩnh lại dựa vào trên người Bùi Vận, đem người ôm vào trong lồng ngực: "Hồi đóc ở đại học mỗi lần tôi gặp em đều là nhìn thấy em đi cùng Ninh Nhật, cậu ta đi nơi nào em đều nhất định đi theo phía sau cậu ta, giống như đuôi nhỏ vậy."
Đang nói hắn giống như nghĩ tới cái gì, hiển nhiên rất đắc ý với trí nhớ tốt của mình: "Em còn cầm máy ảnh chụp trộm cậu ta đúng không? Thời điểm tôi phát hiện còn từng nói với em..."
"Xa như vậy, có thể thấy được không?" Bùi Vận trầm thấp nói.
"Đúng đúng, " Tề Thịnh hơi có chút hoài niệm mà cười ra tiếng, "Cho nên vài ngày trước tôi gặp chuyện, không xác định có phải là em hay không, buột miệng nói câu này, không nghĩ tới em dĩ nhiên cũng còn nhớ."
"..."
"Vào lúc ấy, " Tề Thịnh cúi đầu, lại không nhanh không chậm hỏi, "Em kỳ thực yêu thích Ninh Nhật đúng không?"
Bùi Vận trầm mặc một lúc lâu, giương mắt thẳng tắp nhìn về phía hắn, kiên quyết lắc đầu một cái: "Em không thích cậu ta."
Tề Thịnh tay đặt ở trên vai đối phương cứng lại, biểu tình ngưng đọng
Bùi Vận không hề hay biết, chỉ thẳng thắn bổ sung, khẩu khí luôn luôn lạnh nhạt ít có một tia gợn sóng: "Hơn nữa rất không thích."
Tề Thịnh hơi thay đổi sắc mặt, thậm chí có chút khó coi.
Sân khấu vắng lặng lúng túng mới để cho Bùi Vận ý thức được không đúng, há miệng muốn giải thích, nhìn đối phương thần sắc không vui, rốt cục không tiếp tục.
Biết bao may mắn có thể thân mật như bây giờ, cần gì phải nhắc lại chút chuyện cũ năm xưa phá hoại bầu không khí?
Tề Thịnh ngược lại cũng không nói thêm nữa, chỉ là từ trên người Bùi Vận ngồi dậy, dìu đối phương đi rửa ráy, đưa đối phương trở về phòng, ở bên cạnh đối phương lặng yên nằm xuống, cánh tay theo thói quen mà vòng lấy mông của đối phương, nhàn nhạt bỏ lại vài chữ: "Nghỉ sớm một chút đi, ngủ ngon."
Tất cả vẫn trước sau như một săn sóc tỉ mỉ, thế nhưng không biết có phải ảo giác của Bùi Vận hay không, thật giống như hai người lại khó giải thích được nhiều hơn một phần xa cách.
Bùi Vận tuy rằng không rõ lắm đối phương ngày ấy tại sao lại khó giải thích được không vui, mà sau mấy ngày Tề Thịnh ngược lại cũng không biểu hiện ra tình huống khác thường gì, làm cho anh lúc này mới yên lòng lại.
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cũng tự trách mình nhất thời nhịn không được tâm tình vui vẻ, dù sao Ninh Nhật cùng Tề Thịnh quan hệ thân cận từ trước đến giờ, đối phương nảy sinh tâm ý giữ gìn cũng là chuyện bình thường, sau này chú ý ngôn ngữ cũng là phải.