Bùi Vận nói ra một lần, thấy Tề Thịnh dáng dấp không có hứng thú không muốn nói nhiều, cũng không hỏi thêm việc nhà của đối phương.
Đến buổi tối trà dư tửu hậu, Tề Thịnh dựa vào ở trên ghế sa lon, liếc nhìn bốn phía nói: "Em có cảm thấy đêm nay đặc biệt thanh tịnh hay không? Trời lạnh như thế này, thật sự cần phải vận động một chút."
Không còn một người nào đó dưới cái nhìn của hắn thực sự vướng bận, xác thực thích hợp hoạt động làm nóng người một chút.
Bùi Vận từ phòng bếp đi ra, nghe đến lời của hắn gật gật đầu: "Đúng a, dù sao cũng là trong lúc ăn tết, mọi người đều trở lại thăm người thân, bên ngoài phỏng chừng không có người nào. Nếu không chúng ta xuống lầu chạy bộ một chút?"
Vốn đang nóng lòng làm nóng người Tề Thịnh bị Bùi Vận không rõ phong tình tức giận đến suýt chút nữa thổ huyết, nhỏ giọng chân thành nói: "Tôi là nói ở trong nhà chúng ta."
Tề Thịnh thản nhiên nói ba "chữ nhà chúng ta", khiến Bùi Vận sững sờ một chút.
Sau đó Bùi Vận rất nhanh hiểu được, bật cười lắc đầu một cái, cách ghế sô pha từ phía sau lưng ôm lấy thân thể của hắn, hôn lên khóe môi của hắn.
Tề Thịnh tinh thần tỉnh táo.
Không ngờ tại thời điểm hắn đã đem người đè xuống ghế sa lon dự định hưởng dụng, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Hai người bị thanh âm làm cho giật mình, Bùi Vận thở hổn hển đẩy đẩy hắn: "Nhận điện thoại."
Tề Thịnh cắn mặt của đối phương: "Không cần để ý tới."
Sau đó lại kiên nhẫn mà hôn một cái.
Mà chuông điện thoại cố tình lại như cùng hắn so đấu kiên trì, sau khi ngắn nhủ ngừng lại, trùng lặp mà kiên trì không ngừng mà vang lên, mang theo tư thế nếu như không nghe thì vẫn cứ tiếp tục gọi điện.
Tiếng điện thoại còn đang không ngừng vang lên bên trong hai người đâu còn có hứng thú tiếp tục, Tề Thịnh căm tức đứng lên, một bên suy nghĩ lần sau phải nhớ đến rút đường dây điện thoại, một bên không cam tình không nguyện mà nhận, không nhịn được hỏi: "A lô ai vậy?"
Bùi Vận đang bận đóng nút áo, liền thấy bên kia Tề Thịnh dĩ nhiên ngữ khí giảm mạnh, ăn nói khép nép nói: "Mẹ, con đây không phải là nghe rồi sao?"
Bùi Vận thức thời ngồi ở một bên, không dám quấy nhiễu, nào ngờ tới Tề Thịnh bất thình lình giương lên âm thanh, khiến anh sợ hết hồn: "Con không đồng ý!"
Theo sát lời này, bên ngoài chuông cửa vang lên.
Kỳ quái, hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy?
Bùi Vận nghi hoặc mà gãi gãi đầu, đang muốn đi mở cửa, Tề Thịnh quay đầu lại: "Đừng mở!"
Tư thế kia rất giống đòi nợ tới cửa.
Bùi Vận chợt cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, đứng tại chỗ không biết làm thế nào.
Chuông cửa vang lên giống chuông điện thoại lúc trước, vẫn đang kéo dài vang lên không ngừng. Bùi Vận xoắn xuýt, thực sự không làm được hành vi rõ ràng ở nhà lại không mở cửa cho người ta, dưới ánh mắt giết người của Tề Thịnh kéo ống tay áo của hắn một cái.
Tề Thịnh lúc này mới oán hận quay mặt đi, xem như là ngầm cho phép.
Đứng trước cửa là Tần Hựu buổi sáng mới đến qua, một thân cảm giác mát mẻ, còn kéo theo hai thùng đựng hành lý lớn.
Cậu ta liếc nhìn Bùi Vận, không còn hung hăng buổi sáng, không chút nào sợ người lạ mà ngọt ngào gọi: "Anh Bùi."
Bùi Vận ở dưới nụ cười vô hại của đối phương không khỏi cảm thấy hổ thẹn vạn phần vì đã có ý định không muốn mở cửa cho Tần Hựu, vội vàng nghiêng người: "Đi vào đi."
"Cảm tạ anh Bùi, " Tần Hựu lại là lễ phép nở nụ cười, "Phòng Levar ở nơi nào?"
Bùi Vận nhấc ngón tay chỉ.
Sau đó Tần Hựu kéo thùng đựng hành lý liền trực tiếp đi vào, quen tay nhanh chóng bắt đầu thu thập.
"Thằng nhóc kia, " Tề Thịnh trầm mặt đi tới, "Nơi này không hoan nghênh mày, mày nhanh chóng rời đi cho anh."
"Anh, " Tần Hựu nháy mắt mấy cái, vô tội cực kì, "Mẹ đã gọi điện cho anh rồi đúng không?"
Tề Thịnh mặt càng âm trầm mấy phần: "Mày đừng tưởng rằng đem mẹ ra, anh không có biện pháp trừng trị mày."
"Anh, em nhất định phải ở nơi này." Tần Hựu bướng bỉnh mà nói, "Em muốn ở đây chờ Levar trở về."
"Levar sẽ không về nơi này, " Tề Thịnh lạnh lùng nói, "Phải đợi còn không bằng về nhà chăm sóc mẹ đi."
"Lần này không giống nhau! Anh ấy sẽ không nguyện ý trở lại gặp em!" Tần Hựu trong mắt cơ hồ nổi lên nước mắt, "Em chỉ muốn ở chỗ này chờ! Nơi này đối với anh ấy mà nói không giống như những nơi khac, một ngày nào đó anh ấy sẽ nguyện ý trở lại thăm một chút!"
"..."
"Coi như anh ấy không muốn trở về không muốn gặp em, em... Em cũng chỉ là muốn làm chuyện em nên làm."
Tư duy quen thuộc khiến Bùi Vận nhất thời âm thầm cảm khái hai người này quả nhiên là anh em ruột.
Thấy Tề Thịnh không đáp, một bộ tư thế không thể thương lượng, ánh mắt Tần Hựu cầu khẩn chuyển hướng Bùi Vận: "Anh Bùi, anh giúp em van nàn anh trai có được hay không?"
Thần sắc sắc khiến Bùi Vận quả thực không có cách nào từ chối, kiên trì liền lôi kéo ống tay áo Tề Thịnh.
Tề Thịnh trong vòng hai ngày cảm nhận được hai tràng sấm sét giữa trời quang.
Sau đó hắn cắn răng kéo Bùi Vận lui về sau hai bước, ầm một tiếng đóng chặt cửa phòng, đem em trai nhốt ở ngoài phòng.
Bùi Vận rõ ràng đây là đối phương đồng ý, chủ động ôm hắn một cái: "Nếu như mẹ anh đã gọi điện thoại đến, cũng đừng làm trái ý của bà ấy."
Tề Thịnh bởi vì động tác của hắn sắc mặt hơi bớt giận, hừ lạnh một tiếng: "Để nó chờ ở đây thì thế nào? Levar nếu là dễ dàng có thể tha thứ cho nó, cũng là kỳ quái."
Bùi Vận không khỏi cảm khái: "Thực sự khó có thể tưởng tượng, người như Tần Lê, cũng có thể bị tức đến như vậy. Thật không biết Tần Hựu làm chuyện gì có lỗi với anh ấy."
Tề Thịnh xem thường bĩu môi: "Gút mắc giữa bọn họ tôi cũng không rõ ràng, thế nhưng."
Hắn nhẹ giọng nói, mang theo một tia mập mờ nói: "Gút mắc giữa chúng ta, hình như phải giải quyết rồi."
Bùi Vận mất tự nhiên nghiêng đầu đi, nửa ngày mới trầm thấp mở miệng: "Đến trong phòng đi."
Tề Thịnh trong mắt lần thứ hai nổi lên hưng phấn quen thuộc.
Không nghĩ tới lúc này, cửa bị khoá tại phía sau hai người mở ra, Tần Hựu đi ra, cúi thấp đầu khéo léo nói: "Anh, em đói, hai người có đói bụng hay không? Có muốn em làm bữa ăn khuya cho hai người ăn không?"
"..." Mới ôm chặt hai người cấp tốc tách ra.
Tề Thịnh nhịn xuống kích động đem em trai mạnh mẽ đánh một trận sau đó đuổi ra khỏi cửa, mặt đen thui, mới duy trì phong độ sau cùng nói: "Không quan trọng lắm, đã no rồi."
... Tức giận đã no rồi.
Làm anh em ruột, Tần Hựu trù nghệ cùng Tề Thịnh quả nhiên giống nhau, không chỉ không dám khen tặng, thậm chí càng tệ hơn.
Bị tay nghề Tần Hựu hại một lần Bùi Vận sợ đến mức cũng không dám để hai anh em nhà này tiến vào nhà bếp.
Mà Tề Thịnh thì lại bắt đầu suy nghĩ một vấn đề trọng yếu khác ——
Làm sao nhanh chóng trở lại thế giới hai người cuộc sống tốt đẹp.
Tần Hựu nếu ở lại nơi này, biện pháp duy nhất chỉ có, giựt giây Bùi Vận cùng hắn dời ra ngoài sống.
Mỗi khi nghĩ đến đây Tề Thịnh không khỏi bi thương than mình tự làm tự chịu.
Mà lúc này không giống ngày xưa, Tần Hựu lúc này rõ ràng nhất dự định ở đây lâu dài, ba người ở chung như vậy không phải biện pháp.
Vì vậy Tề Thịnh không nổi giận chỉ là dính lấy Bùi Vận năn nỉ đối phương theo hắn ra ngoài ở.
Bùi Vận bị hắn cuốn lấy thực sự bất đắc dĩ, đành phải miễn cưỡng nói: "Anh cũng phải cho em chút thời gian, để em chuẩn bị một chút."
"Tôi giúp em thu thập!" Vừa nghe đối phương buông lỏng Tề Thịnh không khỏi vui mừng khôn xiết, "Bảo đảm ngày mai em có thể chuyển đi!"
Bùi Vận há miệng, nhìn biểu tình hắn mừng rỡ, cái gì cũng không nói thêm.
Tâm lý không phải là không có bất an, chỉ là thực sự không dứt được người trước mắt này
Tề Thịnh nhìn thấy thần sắc chần chờ của đối phương lần này rốt cục chú ý tới, vốn là tràn đầy vui sướng lại như bị nước lạnh dập tắt hơn một nửa: "Em vẫn không tín nhiệm tôi, đúng hay không?"
Bùi Vận nhanh chóng lắc đầu.
Tề Thịnh ngừng động tác, lại bình tĩnh mà đem quần áo để lại chỗ cũ.
Bùi Vận cuống quít đi cản hắn: "Anh không cần..."
"Tôi hiểu băn khoăn của em, " Tề Thịnh nhìn mắt của anh, khẽ nói, "Vậy trước tiên không cần chuyển."
"..."
"Chúng ta liền ở nơi này, nếu như tôi đã làm sai điều gì, em có thể bất cứ lúc nào đem tôi đuổi ra ngoài."
"... Chớ nói lung tung, " Bùi Vận che cái miệng của hắn, thấp giọng nói, "Em sẽ nhanh chóng chuyển tới nơi ở của anh."
Nếu đã cùng nhau, ngại gì tiếp tục tin tưởng người này một lần?
Dù sao cũng là người anh thích lâu như vậy.
Thích đến mức không quản đối mặt kết quả như thế nào, đều cam tâm tình nguyện cũng không oán hận, chỉ còn lại cảm kích.
Tình cảm từ một người tự biên tự diễn đi tới hai người anh tình tôi nguyện, vốn dĩ là phúc khí lớn lao.
Bùi Vận dời đi ngày ấy, Tần Hựu ra không ít lực, chạy tới chạy lui mà giúp đỡ anh khuân đồ, liền đem hai người đưa đến dưới lầu.
Dáng dấp ngoan ngoãn lại vui mừng, khiến Bùi Vận không khỏi âm thầm cảm khái mình tại sao không có em trai tri kỷ như vậy.
Kết quả ý tưởng này của anh chỉ đổi lấy Tề Thịnh một tiếng khinh thường cười nhạo: "Không thể nhìn mặt mà phán đoán."
Bùi Vận phẫn nộ.
Thời điểm nhìn theo hai người sóng vai rời đi, Tần Hựu đột nhiên lên tiếng gọi: "Anh."
Tề Thịnh dừng bước.
"Anh nói..." Tần Hựu chần chờ hỏi, "Levar sẽ trở về sao?"
Tề Thịnh khẳng định giống như đinh chém sắt mà đáp: "Theo anh thấy, không biết."
Tần Hựu đầu rủ xuống, tựa hồ muốn khóc.
Ánh tà dương chiếu xuống cái bóng của người trẻ tuồi, lộ ra một luồng mùi vị cô đơn.
Đi mấy bước Bùi Vận quay đầu lại nhìn, không đành lòng mà đâm đâm Tề Thịnh: "Đây chính là em trai ruột của anh."
Coi như là sự thực, không nên thẳng thắn như vậy.
"Tôi thực sự nói thật, " Tề Thịnh gặp phải buông tay, "Con người chung quy phải vì hành động của mình trả giá thật lớn."
Bùi Vận ngẩn ra, không khỏi cười khổ: "Không sai."
Tề Thịnh tự nhiên rõ ràng đối phương nghĩ tới điều gì, biến sắc mặt, ôm bả vai đói phương, "Qua vài ngày nữa, tôi cùng em đi tìm anh hai em."
Bùi Vận run lên: "... Làm cái gì?"
"Không thể cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, cũng không phải kế hoạch lâu dài." Tề Thịnh dễ dàng cười một cái, nắm chặt tay của đối phương, "Cũng đến lúc tôi và em cùng nhau đối mặt."
Bùi Vận cũng cười theo, tuy rằng thanh âm kia có tia bất ổn: "Anh hai của em ra tay cũng không nhẹ."
"Tôi đã đem em trai duy nhất của anh ta lừa gạt đến tay, anh ấy ra tay với tôi cũng là phải." Tề Thịnh nháy mắt mấy cái, "Tôi có thể mặc anh ấy đánh, nếu như em nhìn tôi không chịu nổi nữa, nhớ tới đúng lúc đem tôi mang đi, chữa khỏi vết thương rồi lại đến."
Bùi Vận vừa bực mình vừa buồn cười, vững vàng ôm lấy hắn, đem mặt vùi vào bả vai hắn, chân tâm thực lòng nói: "Cám ơn anh."
Nguyện ý làm đến bước này.
Tề Thịnh khá có chút buồn bực thở dài: "Phải tới lúc nào, em mới có thể không khách khí với tôi như vậy?"
Bùi Vận mím mím môi, nhìn bốn phía một chút, sau đó thật nhanh hôn khoé miệng Tề Thịnh một cái, liền lập tức quay đầu đi.
Có những câu nói này của Tề Thịnh, vô luận kết cục thế nào, anh đã không còn tiếc nuối.
Lưu lại Tề Thịnh ngây người như phỗng, ôm hông của đối phương nửa ngày mới lấy lại tinh thần, giơ tay lên vuốt gò má của chính mình lẩm bẩm nhắc tới: "Loại không khách khí này, nếu như có thể làm nhiều thêm mấy lần cũng tốt."
"..."
Hết chương .