Không nghĩ hai người còn chưa kịp thực hiện kế hoạch muốn ăn đòn, Tề Thịnh bên này đã tới một vị khách không mời mà đến.
Đó là qua hết năm sau thời gian làm việc, Tề Thịnh đang suy nghĩ tối về nhà ăn món gì, thư ký ở ngoài gõ cửa một cái nói: "Tề
tổng, có vị Tề tiên sinh muốn gặp ngài, không có hẹn trước. Nói là em trai của ngài."
Tề Thịnh động tác muốn đứng lên lại ngồi trở xuống, nhức đầu ấn ấn mi tâm.
Người đàn ông cao to anh tuấn rất nhanh đi vào, Tề Thịnh lười cùng người này khách khí, nói thẳng hỏi: "Chuyện gì?"
Người đến khẽ mỉm cười, quét mắt nhìn xung quanh: "Anh đã chuẩn bị nghỉ làm rồi?"
"Tề Ký, có chuyện nói thẳng."
"Về nhà đúng giờ như vậy, chắc là trong nhà có người chờ." Tề Ký liền ngoắc ngoắc khóe môi, "Anh cả xem ra trải qua rất tốt."
"Thực sự rất tốt, " Tề Thịnh tựa như cười mà không phải cười, "Cảm ơn cậu đã ban tặng."
"Không cần cám ơn tôi, " Tề Ký vỗ lòng bàn tay hai lần, nhàn nhàn mà tiếp tục, "Chỉ có điều lưu luyến với nhi nữ tình trường, xem ra đại ca ngay cả sự nghiệp của chính mình cũng liều mạng."
Tề Thịnh ngoắc ngoắc khóe môi: "Hai ngày trước tôi mất đi hạng mục chính quyền thành phố, quả nhiên là cậu động tay động chân."
Tề Ký thần sắc bất biến, thản nhiên tự nhiên mà gật gật đầu: "Người mạnh tự nhiên sẽ thắng."
"Ồ?" Tề Thịnh nhíu lông mày, "Cho nên ngày hôm nay cậu đến, chính là muốn cười vào mặt tôi?"
"Một cái hạng mục, không có thể tính gì chứ. Tôi đến, chỉ có điều muốn thông báo với anh một tiếng."
Tề Ký trầm ngâm nói: "Trước khi tới tôi đã đi thăm ba, thuận tiện lòng tốt nói cho ông ấy, con trưởng ông ấy vẫn lấy làm kiêu ngạo, lựa chọn một người đàn ông cùng cả đời này."
Tề Thịnh nhất thời có loại kích động không nói hỏi trời xanh.
Tề Ký cùng Tần Hựu tuy rằng đều là em trai ruột của hắn, thế nhưng hai người kia rõ ràng không cùng huyết thống. Làm sao đến thời điểm như thế này, lại giống nhau đến như vậy?
Thở dài, Tề Thịnh gõ bàn một cái nói: "Vì Ninh Nhật bất bình dùm, cậu cũng thật là liều mạng.
Tề Ký sắc mặt hơi đổi một chút.
Tề Thịnh nhìn kỹ phản ứng của đối phương, e sợ cho thiên hạ bất loạn mà tiếp tục: "Thế nhưng cậu thật sự giúp tôi một việc khóc khăn, vừa vặn tôi đang rầu rĩ làm sao nên nói cho ba, hiện tại có thể dễ dàng hơn nhiều."
Tề Ký nhìn vẻ mặt hắn nhất thời trở nên quái lạ: "Anh phải biết, lúc nào anh cũng có thể bị ba thủ tiêu chức vụ hiện tại, không còn gì cả."
"Vậy thì như thế nào?" Tề Thịnh chẳng hề để ý cười nói, "Tôi từ lâu đã chuẩn bị xong thư từ chức, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp. Nếu cậu đều không để ý cá chết lưới rách, chơi với cậu một hồi, cũng không sao."
Dứt lời để chứng minh lời của mình, hắn mở ra ngăn kéo, hướng về Tề Ký giơ giơ lên một tờ giấy a
Ở phía trên rõ ràng viết: Đơn từ chức. Tề Thịnh.
Hắn xưa nay đều muốn cho chính mình một đường lui tốt.
Chỉ có lần này, vì cái người kia, hắn muốn đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng.
Tề Ký thật sâu nhìn hắn vài lần, cuối cùng hốt hoảng rời đi.
Không khiến đối phương tạo thành đả kích như dự đoán, ngược lại đổ thêm dầu vào lửa, làm cho Tề Kí hiện tại cảm thấy vô cùng ảo não.
Gã vẫn luôn coi đại ca là địch thủ lớn nhất, hắn không tiếc tất cả thừa lúc vắng mà vào, đi cướp người đối phương để ý, gã muốn nhìn đối phương lúng túng, chán nản, phẫn nộ, không còn gì cả.
Gã rốt cục đạt được kết quả gã muốn, không nghĩ tới cuối cùng lại vẫn là rơi vào thế hạ phong.
Đến cùng là ma lực gì, có thể làm cho một người nguyện ý vì một người khác, từ bỏ tất cả.
Gã làm sao cũng không nghĩ ra.
Lời nói tuy nói hào hiệp, về đến nhà Tề Thịnh chung quy có chút bất an cùng nghĩ mà sợ.
Như vậy mang tới hậu quả là, một buổi tối Bùi Vận đều bị ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tề Thịnh, nhìn đến mức giống như đang đứng đống lửa như ngồi đống than, không thể không chủ động hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tề Thịnh ánh mắt sáng lên.
Bùi Vận run run, cảm giác mình đêm nay sợ là không có cách nào ngủ ngon giấc.
Mà chuyện phát sinh kế tiếp quả nhiên không ngoài sở liệu của anh.
Sau cơn mây mưa, Tề Thịnh phục ở trên người anh, khí tức bất định mà mở miệng: "Bùi Vận."
Bùi Vận ừ một tiếng.
"Nếu như..." Tề Thịnh suy nghĩ một chút, lấy tay chống đỡ thân thể, cẩn thận lựa chọn từ ngữ, "Nếu như tôi cùng người nhà cắt đứt quan hệ, em có ghét bỏ tôi hay không?"
Bùi Vận ngay cả mí mắt cũng không nhấc, đáp lại một câu rất thông thuận, quả thực không cần suy nghĩ: "Sẽ."
"Em..." Tề Thịnh nghẹn lời, nhụt chí mà nằm úp sấp trở lại.
Bùi Vận bị hắn ép như thế, đau đến hút vào ngụm khí lạnh, xoa xoa tóc của hắn: "Cho nên đừng làm loại chuyện ngu này. Dù sao cũng là người nhà..."
Dừng một chút anh trầm thấp tiếp tục: "Anh cùng bọn họ, vẫn là đừng cắt đứt quan hệ."
Tề Thịnh thân thể chấn động, vững vàng theo dõi ánh mắt của đối phương, cúi người hung hăng hôn xuống.
Đi đến lúc này, đối phương vẫn vĩnh viễn đứng ở lập trường của hắn mà suy nghĩ.
Lần thứ hai sau một hồi tình tứ, Tề Thịnh đốt điếu thuốc, dựa vào đầu giường từ từ nói: "Tề Ký đem chuyện của chúng ta, nói cho ba tôi biết."
Bùi Vận vốn dựa vào bả vai hắn buồn ngủ giật mình một cái, bật thốt lên: "Xin lỗi."
Vì vậy Tề Thịnh nghiêng đầu, hận thiết bất thành cương gõ trán của đối phương một cái lấy đó làm trừng phạt.
"Anh như vậy... Có sao không?" Bùi Vận không để ý tới động tác nhỏ của hắn, không khỏi trở nên khẩn trương, "Ba anh... Ông ấy nói thế nào?"
"Không biết, ông ấy không tìm tôi." Tề Thịnh thành thực nói, "Bất quá tôi từ chức."
Bùi Vận trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí nhất thời trở nên im ắng, Tề Thịnh hơi có chút ai oán mà nhìn đối phương liếc mắt một cái: "Làm sao, tôi vừa mất việc em liền ghét bỏ tôi?"
"... Không phải, em có thể nuôi anh." Bùi Vận không chút suy nghĩ nói, "Chỉ có điều anh bởi vì... làm thành như vậy..."
Nói xong anh dừng lại, không hề có một tiếng động quay mặt đi, cảm thấy được có chút nói không được.
Lồng ngực nổi lên sáp ý, anh chính xác luôn hi vọng cùng người kia ở bên nhau, thế nhưng cũng không phải là hi vọng hiện trạng như thế này, là làm cho đối phương trả giá đánh đổi lớn như vậy.
Tề Thịnh hơi ngưng lại, ha mà cười ra tiếng, nghiêng người sang ôm thật chặt đối phương, đem mặt vùi vào ngực đối phương, nửa ngày mới rầu rĩ nói: "Bùi Vận."
"Hả?"
"Em thực sự là..."
"..."
"Ngốc đến quá chừng."
"..."
"Không cần lo lắng, rời khỏi sản nghiệp của ba tôi, tôi có thể tìm được một nơi thích hợp hơn để đi. Còn ba tôi bên kia..." Tề Thịnh kéo dài âm thanh, mới nói, "Em có nguyện ý cùng đi với tôi chịu đòn hay không?"
Bùi Vận nghẹn nửa ngày, nhẹ giọng ừ một tiếng, chậm rãi nắm chặt tay của hắn.
Đối phương tiếng nói bình tĩnh lại ôn thuần, đột nhiên làm anh cảm thấy một trận thả lỏng kỳ dị.
Chỉ cần hai người cùng nhau, không có chuyện gì không đối mặt được, không có vấn đề gì không giải quyết được.
Tề Thịnh nhìn hai người mười ngón liên kết tay, nhất thời tâm tình thật tốt: "Chúng tôi có thể đi mọi chỗ, đánh tan từng người một. Một lần không được, còn có lần sau."
"Ừm."
"Cha tôi ỷ vào thân phận của mình, hẳn là sẽ không động thủ. Bất quá mẹ tôi độ chấp nhận khá rộng rãi, hay là trước cùng với bà ấy nói chuyện."
"Ừm."
"Tề Ký nếu tới tìm em, em tuyệt đối đừng để ý đến cậu ta."
"...Được."
"Tần Hựu em cũng đừng bận tâm, giao cho Levar tự mình giải quyết."
"...Được."
"Anh hai em nếu như muốn đánh tôi, em đến ngăn."
"... Được."
"Ba mẹ em nếu là không tiếp thụ được, tôi liền đến trước cửa nhà em ngồi xổm ở đó chờ đợi."
"..."
"Chờ mấy ngày này qua, chúng ta có thể đi chuyến nước ngoài." Tề Thịnh không nhanh không chậm quy hoạch kế hoạch tương lai, "Nếu như em cảm thấy không đủ, chúng ta có thể ra nước ngoài kết hôn. Ngược lại chúng ta trở về đã có giấy đăng ký kết hôn."
"..."
Vẫn không có nghe đến đáp lại.
Tề Thịnh cúi đầu, thấy đối phương đã dựa vào ở trên người hắn ngủ say.
"Thực sự là..." Tề Thịnh không khỏi cười khổ, cảm giác khó chịu mà nhấc tay lên, mở ra ngăn kéo đầu giường ——
Một đôi nhẫn dành cho đàn ông lẳng lặng nằm ở nơi đó.
"Muốn cầu hôn em cũng có thể ngủ được." Tề Thịnh bĩu môi, tại vết tích trên gò má của đối phương trả thù mà cắn một cái, thấy đối phương không nhịn được giật giật, lại vẫn là mơ mơ màng màng đem hắn ôm càng chặt hơn, không khỏi trầm thấp mà nở nụ cười, kéo qua tay của đối phương, đem nhẫn chậm rãi đeo vào tay.
Hết chương .