.
Lúc này đây, bầu trời đầy những ngôi sao sáng lấp lánh. Tôi nhận ra mình đang đứng trên ban công của nhà sách, nghĩ về Cát Mễ Nhi. Cát Mễ Nhi phải quay lại bệnh viện làm hóa trị liệu theo định kỳ. Kết quả lần hóa trị đầu tiên, bác sĩ không mấy hài lòng, bây giờ đang cho cô ấy dùng loại thuốc mới. Con người cả đời bị bệnh, nhất là bệnh tình nghiêm trọng như vậy, người đó sẽ biến thành một con chuột bạch, mù mịt không biết số phận của mình sẽ ra sao.
“Trình Vận, có người tìm chị.” Tiểu Triết lên tiếng gọi tôi từ sau lưng.
Tôi quay đầu, vô cùng kinh ngạc. Người đang đứng trước mặt tôi là Lâm Nhật.
Chị ấy tiến tới trước, niềm nở ôm chặt tôi, nói:
“Ôm em thật đã.”
Tôi cũng cười: “Lần đầu gặp em, chị cũng nói như vậy.”
“Đã mấy năm rồi không gặp.” Chị nói.
“Sao chị biết em ở đây?”
“Chị đến tòa soạn mà trước đây em làm việc để hỏi thăm, em quên chị cũng từng là phóng viên sao?”
Tôi ngắm nhìn chị ấy. Chị ấy mặc một bộ đồ Ấn Độ màu quýt, khoác một chiếc áo choàng màu tím, tóc dài quấn trên đầu, cả người gầy nhom.
“Chị về đây khi nào thế?” Tôi hỏi.
“Chị về được hai tuần rồi.”
“Chị ăn mặc giống người Ấn Độ.”
“Chị mới trở về từ Ấn Độ mà. Em nghe qua Sai Baba[] chưa?”
[] Sai Baba (-): được xem là thánh sống, nhà lãnh đạo tinh thần của Ấn Độ.
Tôi lắc đầu.
“Ông ấy là thầy tinh thần của chị, chị đến Ấn Độ để nghe ông ấy giảng đạo. Ông ấy an ủi tâm hồn của mọi người.” Chị ấy để lộ nét mặt cung kính.
Tôi không cảm thấy ngạc nhiên. Cặp chị em Lâm Nhật và Lâm Phương Văn này, lúc nào cũng quái đản hơn so với những người khác. Lần này chị ấy đến Ấn Độ, lần sau có thể tới Tây Tạng, thêm lần nữa chắc có thể là Jerusalem.
“Sao chị lại về?”
“Tài khoản ngân hàng của Lâm Phương Văn đã hết đóng băng. Luật sư gọi chị trở về xử lý di sản của nó.”
Những lời này giống như bỗng đá tôi một phát, đẩy tôi đến cánh cửa hiện thực tàn khốc. Khi một người đột nhiên bị đá một phát, thì không khỏi cảm thấy có chút yếu đuối, trong lòng luôn nhớ đến những kỷ niệm khi xưa.
“Em có bạn trai chưa?” Chị lên tiếng hỏi.
Tôi nhún vai, mỉm cười: “Còn chị?”
Chị ấy cũng nhún vai giống tôi.
“Không phải đời sống tình ái của chị luôn luôn rất tuyệt sao?” Tôi hỏi.
“Tình dục là không tự do.” Chị ấy nói.
“Là vị Sai Baba kia thay đổi chị sao?”
“Con người không phải vì gặp một người khác mà thay đổi bản thân, mà là trong lòng người đó rất muốn thay đổi. Khi đó em mới có thể chú ý đến người có thể thay đổi bản thân mình, chỉ đến lúc đó, lỗ tai của em mới có thể nghe được tiếng kêu gọi từ nơi xa.” Cô ấy nói tiếp: “Không thể giải thoát dục vọng như thiêu như đốt từ trong tim, thì không thể có sự vui sướng và bình tĩnh trong thâm tâm.”
Tôi nhìn chị ấy, rất khó tin rằng người đang đứng trước mặt tôi và cái người trò chuyện với tôi về ân ái và trinh tiết ngay lần đầu gặp mặt là cùng một người.
“Chị không hề nói chuyện yêu đương nữa sao?” Tôi thắc mắc.
“Đương nhiên không phải. Tôn giáo của chị không có cấm dục, chỉ là chị sẽ không quan hệ bừa bãi như trước đây. Trước đây chị cho rằng tình yêu là cùng nhau sa ngã. Bây giờ chị tin rằng tình yêu phải thăng hoa, những người yêu nhau có thể đạt đến cảnh giới cao hơn ban đầu.”
“Tôn giáo của chị có nói, con người sau khi chết sẽ về đâu không?”
“Con người sau khi chết sẽ luân hồi, giống như một vòng tròn, không có bắt đầu cũng không có kết thúc.”
“Như vậy, sau khi luân hồi sẽ trở thành bộ dạng ra sao? Sẽ biến thành bươm bướm và ngôi sao không?”
“Một loài sinh vật là sẽ không luân hồi thành loài sinh vật khác. Con người vẫn là con người, bươm bướm vẫn sẽ là bươm bướm. Nếu một ngôi sao rớt xuống, sẽ lại trở thành ngôi sao.”
“Nhưng mà, tướng mạo có lẽ sẽ khác, cố nhân cũng không thể nhận ra.”
“Có lẽ thế.” Chị đáp.
.
“Bao giờ chị lại đi?” Tôi hỏi.
"Ngày mai." Chị trả lời.
"Chị định đi đâu?"
"Quay lại Ấn Độ."
Sau đó, chị lấy moi ra từ trong túi sách một tờ chi phiếu và đưa cho tôi. Chị nói: "Số tiền này, em nhận lấy đi."
Tôi nhìn tờ chi phiếu, đó là một con số rất lớn.
"Tại sao lại cho em tiền?”
“Chị nhận được di sản của Lâm Phương Văn, đây là một phần trong đó.”
“Anh ấy viết di chúc sao?”
“Không có.”
“Vậy sao chị lại cho em?”
“Đây là tâm ý của Lâm Phương Văn.” Chị ấy đáp.
Tôi kinh ngạc nhìn chị ấy, lại nói: “Nếu anh ấy không viết di chúc, sao chị biết đây là tâm ý của anh ấy?”
Chị ấy ngập ngừng giây lát, rồi nói: “Chị đoán đây là tâm ý của nó.”
“Lúc anh ấy gặp chuyện không may, chúng em đã chia tay rồi. Em không thể nhận số tiền này.” Tôi từ chối.
Chị ấy nghe thấy chuyện chúng tôi đã chia tay, dường như không cảm thấy kinh ngạc. Cõ lẽ chị ấy quá hiểu anh ấy! Em trai của chị.
“Số tiền này em giữ đi.” Chị ấy đưa sang một lần nữa.
Tôi lại đẩy tờ chi phiếu lại cho chị ấy: “Đây là tiền của chị, em không thể lấy.”
“Thôi được rồi.” Chị ấy bất đắc dĩ cầm lại tờ chi phiếu.
Trước khi đi, chị ấy ôm tôi thật chặt, nói:
“Lúc nào đó, em muốn thay đổi cuộc sống của mình, có thể đến Ấn Độ tìm chị.”
Tôi mỉm cười đáp: “Cuộc sống của em đã thay đổi rồi.”
.
Tôi khóa cửa nhà sách, đi về phía “nhà hàng Độ Độ”, Đỗ Vệ Bình đang đứng trên đường chờ tôi.
“Hôm nay làm ăn tốt chứ?” Tôi lên tiếng hỏi.
Anh nhún nhún vai: “Cũng bình thường thôi. Thời tiết quá lạnh. Mọi người không muốn ra ngoài, có lẽ thích đi ăn lẩu. Còn bên em thì sao?”
“Cũng không khác mấy. Trời lạnh, mọi người đều trốn đi ẩn náu rồi.”
Chúng tôi im lặng bước đi trên đường. Sau đó, tôi hỏi:
“Anh có viết di chúc không?”
Anh lắc đầu: “Em có sao?”
“Em cũng không có viết.”
“Ở cái tuổi này mà viết di chúc, có phải quá sớm không?” Anh hỏi.
“Ai biết ngày mai sẽ thế nào? Em cũng muốn viết một bản di chúc.”
“Em muốn viết về cái gì?”
“Ví dụ như nhà sách em muốn để lại cho ai, tiền trong tài khoản ngân hàng muốn trao lại cho ai, thi thể muốn xử lý như thế nào chẳng hạn. Ngoại trừ người thân và người em yêu ra, di ảnh của em tuyệt đối không thể khiến cho người ta thấy ớn. Chưa từng có một người đã chết nào đẹp hơn so với khi còn sống. Em mong mọi người nhớ đến bộ dạng lúc em còn sống. Còn nữa, em muốn được tổ chức tang lễ theo kiểu phương Tây, tang lễ kiểu Trung Quốc quá rườm rà. Có một số cô gái bởi vì muốn cử hành hôn lễ tuyệt đẹp trong giáo đường mà theo học đạo, còn em muốn có một lễ tang tuyệt đẹp mà theo học đạo.”
“Hình như em suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Cũng có làm sao? Đều là an bài tiền nong, an bài hậu sự, rất thực tế.”
“Di chúc ban đầu vốn có ý nghĩa như thế.”
“Có phải di chúc không nên hiện thực như thế?”
“Nếu là di chúc của em, em muốn viết thế nào mà chẳng được.”
“Hay là, em sẽ biến nó thành thư tình, nhân cơ hội cuối cùng nói với người em yêu, em yêu anh ấy đến nhường nào, cũng cảm ơn anh ấy đã yêu em.”
Anh cười nói: “Bình thường ấy mà, đem phần lớn tiền để lại cho ai thì liền bày tỏ ý này.”
“Không phải vậy.” Tôi xua tay: “Em muốn người đó sẽ đọc được một cáo thị thâm tình, di chúc là bức thư tình cuối cùng.”
Một cơn gió lạnh cắt da cắt thịt quét qua, tôi lạnh run cầm cập. Tôi rụt cổ vào trong áo, đề nghị với Đỗ Vệ Bình:
“Đi ăn thịt rắn không?”
“Bây giờ đi ăn thịt rắn á?”
“Ăn một bữa thật no say, thì ngủ mới ngon.”
Anh nhìn tôi, mỉm cười đồng ý: “Nói cũng phải, anh dường như cũng đói bụng.”
.
Tưởng rằng trời lạnh như thế, tất cả mọi người đã ẩn núp đi. Không ngờ tiệm thịt rắn của Úc Úc lại chật ních người. Rắn phải ngủ đông, con người lại ăn thịt rắn trong ngày đông giá rét để giữ ấm. Giả sử rắn biết suy nghĩ, có phải chúng cũng sẽ cười thê lương?
“Hôm nay nhà tớ bán gần hai trăm con rắn.” Úc Úc vừa nói vừa đặt hai bát canh rắn thật lớn. Tôi thích ăn canh. Thật ra là nó có hoa cúc, bánh quế và lá chanh. Không có những món đó, tôi sẽ không ăn thịt rắn.
“Hai người thích ăn mật rắn không?” Cô ấy hỏi.
Tôi và Đỗ Vệ Bình trợn mắt nhìn nhau, ăn cái thứ đó, thật quá đáng sợ đi? Tôi nhắm mắt cố gắng lắc đầu thật mạnh.
“Thật đáng tiếc! Mật rắn rất bổ cho sức khỏe!” Úc Úc nói.
Đỗ Vệ Bình gắp tất cả hoa cúc và bánh quế trong bát anh qua bát của tôi.
“Sao anh biết em thích ăn?”
Anh mỉm cười: “Nhìn là biết.”
“Chúng ta hình như chưa từng cùng nhau ăn thịt rắn.”
Giống nhau chưa từng cùng nhau đi dạo IKEA, tôi cũng chưa từng cùng bạn trai đi ăn thịt rắn. Chuyện ăn thịt rắn thế này, trong câu chuyện tình yêu cuồng nhiệt dường như sẽ không xảy ra. Nếu ai đưa đi ăn thịt rắn thì hình như quá thô bỉ, quá đời thường. Sau này, khi chúng tôi không còn gặp lại, điều tiếc nuối cuối cùng đó là lúc còn bên nhau chúng tôi đã có quá ít kỉ niệm đời thường.
.
Úc Úc bận bịu xong, đến ngồi cùng chúng tôi. Cô ấy lấy trong túi ra một đơn thuốc, thành khẩn nói:
“Cậu có thể đưa cái này cho Cát Mễ Nhi xem thử không? Là ông ngoại tớ để lại, có thể chữa ung thư.”
Tôi nhận lấy, mặc dù tôi biết là vô ích.
“Cô ấy vẫn còn đang làm hóa trị sao?” Úc Úc hỏi.
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Mọi tờ báo đều đưa tin của cô ấy, tất cả mọi người đều quan tâm đến cô ấy.” Úc Úc nói.
“Tớ muốn ăn một bát canh rắn nữa.” Tôi nói.
Đỗ Vệ Bình giương mắt nhìn tôi: “Em ăn nhiều quá rồi.”
“Lát nữa đi đấm bóp không?” Tôi lại đề nghị.
“Đấm bóp?”
“Em chưa từng đến tiệm đấm bóp, rất muốn đi đến xem sao. Nhân tiện thăm Đế Xu luôn! Cô ấy sẽ đấm bóp cho chúng ta.” Tôi nói.
“Tối hôm nay em có chuyện gì sao?” Anh cười hỏi.
Chuyện cũ đã trôi xa không thể quay trở lại. Lâm Nhật đã tìm được cuộc sống siêu thoát ở Ấn Độ. Còn tôi, chỉ là muốn tận hưởng những vụn vặt đời thường trong cuộc sống.