.
Một hôm trên đường trở về nhà sách, từ xa tôi đã nghe thấy âm thanh rộn rã trên lầu. Mới vừa đến nơi, Beethoven liền phấn khích nhảy loạn lên liếm láp tôi. Nó mang những chiếc bít tất mà Cát Mễ Nhi đan cho, động tác có hơi vụng về, nó bám chân lên bụng tôi mà cứ tuột xuống mãi.
Cát Mễ Nhi đứng trên lầu hai, đội bộ tóc giả xoăn tít ngang vai mà tôi đã đã chọn cho cô ấy. Bộ quần áo trên người cô ấy rộng thùng thình, nhìn qua dường như ốm hơn trước một vòng. Trên mặt cô ấy có đánh phấn, ngoại trừ sắc mặt có phần tái nhợt ra thì cũng không giống bệnh nhân.
“Sao em lại chạy đến đây? Người nhiều như vậy, rất dễ bị lây cảm lạnh.” Tôi nói.
Cô nàng trề môi, nói: “Ở nhà rất buồn, em dẫn Beethoven đi dạo một chút.”
Tiểu Triết nói: “Chị Trình Vận, bây giờ chị thử giả bộ đi ra ngoài đi.”
Con cọp cũng phụ họa: “Đúng đó! Cô thử đi xuống cầu thang, xem Beethoven có cắn cô không buông hay không?”
Tôi nghe mà không hiểu gì: “Sao phải làm thế?”
Cát Mễ Nhi cười nói: “Beethoven là chó thần nha! Lúc chị đi ra ngoài, nó mà cắn chị không buông giống như lúc nó cắn em không nhả, như vậy sức khỏe của chị có thể có vấn đề, phải nhanh đi khám bác sĩ.”
Tiểu Triết nói: “Em và Con cọp đã thử qua rồi, may là nó không có cắn chúng em không buông.”
Con cọp vỗ ngực nói: “Tôi không cần đi kiểm tra sức khỏe rồi.”
“Các cậu thật là! Chuyện kiểu này mà cũng đem ra làm trò đùa được!” Tôi trách mắng họ.
“Chị tới thử đi!” Cát Mễ Nhi lên tiếng thúc giục.
Beethoven ngồi xổm ở đó, dùng cặp mắt tròn xoe màu be dễ khiến người ta mềm lòng ngơ ngác nhìn tôi, giống như đang chuẩn bị kiểm tra vận mạng của tôi.
“Chị không muốn.” Tôi nói.
“Tại sao lại không thử xem? Phát hiện sớm dễ chữa trị mà!” Cát Mễ Nhi nói.
“Chị không dám.” Tôi thẳng thắng nói.
Cô ấy nở nụ cười: “Lá gan của chị thật bé.”
.
“Trình Vận, em muốn tổ chức một buổi biểu diễn.” Cát Mễ Nhi bỗng nhiên nói.
“Bây giờ còn mở nhạc hội sao? Nghĩ ngơi chăm sóc sức khỏe thì hơn.” Tôi khuyên cô ấy.
“Là buổi biểu diễn từ biệt.” Cô ấy nói.
Tôi nghẹn lời, không biết phải nói với cô ấy thế nào mới tốt.
“Chỉ tổ chức một buổi, người tham dự đều là bạn bè nữ và người hâm mộ của em.” Cô ấy nói.
“Bây giờ đừng nghĩ về chuyện này.” Tôi nói.
“Đúng lúc nghĩ đến rồi.” Cô ấy khẽ nói.
Tôi khổ sở nhìn cô ấy.
Nhưng cô ấy vẫn nói thao thao bất tuyệt: “Em sẽ mặc những bộ đồ đẹp nhất, hát những bài em thích cho mọi người nghe, để mọi người mãi mãi nhớ đến em, dùng cách này để từ biệt là hạnh phúc nhất.”
“Sức khỏe của em có trụ được không?”
“Em muốn rời đi trong tiếng hát của chính mình. Chị Trình Vận,…” Cô ấy mỉm cười với tôi: “Em muốn chết theo phong cách của mình.”
Nước mắt của tôi cuối cùng đã không thể nén lại, chúng cứ trào ra khỏi khóe mắt.
“Trước khi biểu diễn từ biệt, em còn có một chuyện muốn làm.” Giọng của cô ấy cũng đã khàn đặc.
“Chuyện gì?”
“Em muốn quay lại đảo Fiji thăm gia đình của em, cũng để nhìn nơi em đã lớn lên. Chị có thể đi cùng em không?” Ngừng lại một lát, cô ấy lại nói tiếp: “Em biết chị một mực muốn trốn tránh nơi đó. Lá gan của chị thật bé mà.”
Tôi nghẹn ngào nói: “Đúng vậy, chị sợ.”
“Có thể vì em mà đến đó một lần không? Chị cũng nên đến xem thử đi.”
Cô ấy đưa ra một lời mời mà tôi không có cách nào từ chối.
.
Tôi từng cho rằng có thể trốn tránh hòn đảo kia cả đời. Ở đó xa lạ như vậy, là nơi tôi chưa từng ghé qua. Hơn hết, chốn đó đối với tôi giống như một giấc mơ. Tôi vừa hận lại vừa sợ, nó vô tình nuốt mất người tôi yêu. Lúc anh đi, chưa từng nghĩ đến chuyện nơi đó sẽ trở thành ngôi mộ chôn cất của chính mình?
Tôi đã tưởng rằng tôi mãi mãi sẽ không đến đó. Chí ít cũng phải rất nhiều năm sau, khi vết thương trong lòng tôi đã phai mờ theo năm tháng, mãi đến khi tôi đã kiên cường và có sức chịu đựng hơn, tôi mới có thể tìm đến đó tưởng nhớ. Anh sẽ tha thứ cho sự muộn màng của tôi, sẽ hiểu tôi nhát gan đến cỡ nào. Cho dù tôi đã từ cuộc sống kiểu này chuyển sang cuộc sống kiểu khác, từ giấc mơ này chuyển sang giấc mơ khác, nhưng tôi vẫn không có cách nào du sơn ngoạn thủy đến vùng đất khiến tôi không dám đặt chân lên nửa bước.
Thế nhưng, bây giờ tôi sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt lời yêu cầu của một người sắp chết?
.
“Đi nhìn xem đi, biết đâu em đã có thể chịu đựng được.” Trên đường về nhà, Đỗ Vệ Bình lên tiếng.
Tôi mờ mịt cứ bước tới.
“Cách tốt nhất để khắc phục nỗi sợ hãi đó là đối mặt.” Anh tiếp tục nói.
“Đảo Fiji là ma chú của em, em không biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Tôi khẽ đáp.
“Anh nghĩ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Sau đó anh lại hỏi tôi:
“Vậy nếu không đi, em có hối hận không?”
Tôi không có cách nào trả lời câu hỏi này, cũng không thể kiên quyết nói không.
“Em muốn đi, chẳng qua em chỉ đang luống cuống thôi.” Anh lý giải.
Tôi cảm kích mỉm cười nhìn anh. Đúng vậy, hai năm qua, tôi vừa sợ vừa nhớ. Đã có vô số lần tôi nghĩ muốn đến thẳng nơi kia, nhưng một lần rồi lại một lần luống cuống. Tôi còn mong giữ khoảng cách thật xa, mãi mãi không nhìn thấy chốn đó.
“Em lo lắng nhất chỉ có một việc.” Anh nói.
“Chuyện gì?” Tôi kinh ngạc ngước nhìn anh.
“Nơi đó chắc là không có món nào ngon, em lại ham ăn như vậy, làm sao bây giờ?”
Tôi bật cười: “Em có thể ăn hoa của cây sa kê, em vẫn luôn muốn biết nó có vị ra sao. Em sẽ mang một ít về cho anh nếm thử.”
Anh mỉm cười nhìn tôi, dường như có lời muốn nói nhưng lại thôi.
.
Hôm lên đường, Đỗ Vệ Bình giúp tôi mang hành lý xuống dưới lầu. Khí trời vẫn còn những cơn gió mang đến cái lạnh thấu xương, nên chúng tôi cùng choàng khăn ấm đứng đợi xe.
“Đừng quên giúp em cho cá ăn.” Tôi nhắc lại.
“Yên tâm đi, anh sẽ không để chúng chết đói đâu.” Anh nói.
Cái hôm dọn đến ở cùng anh, cũng là anh giúp tôi xách hành lý. Chỉ là, hành lý hôm đó tương đối nhiều, vả lại đến cùng anh ấy ngày ấy còn có Hàn Dạng Sơn.
“Em sẽ trở về đây sớm hơn Cát Mễ Nhi, em phải thi.” Tôi than.
“Có thời gian ôn tập không?”
“Thời gian thì có, chỉ không có sơ đồ huyệt vị bằng thân người sống như anh đâu. May mà, bài thi lần này không phải là huyệt đạo, mà là dược lý.”
“Có nghĩ tới chuyện hành nghề y không?”
“Em á? Ngay cả anh còn không chịu làm chuột bạch cho em thử.”
Anh cười trừ: “Nói không chừng trong tương lai em sẽ tiến bộ.”
“Em chỉ là muốn học thêm một cái gì đó, cuộc sống quá ngắn ngủi mà. Em không muốn trên bia mộ của em viết rằng: Cái người này chỉ biết ăn.”
Anh cười ha hả: “Nếu Cát Mễ Nhi muốn ra đi trong tiếng hát của chính mình, thì anh cũng nên từ biệt trên bàn ăn.”
“Còn em, em chỉ muốn mình chết tao nhã một chút. Trên bia mộ của em có lẽ có thể khắc vài chữ: Lúc em sống mặc dù không mấy tao nhã, thế nhưng lúc chết cũng đầy phong thái.”
Anh cười lớn hơn, nói: “Đợi em về rồi, chúng ta có thể bắt đầu lập kế hoạch đi du lịch Provence.”
“Lại đi ăn hả?” Tôi cười nói.
Anh quay sang nhìn tôi cười. Sau đó, nụ cười kia liền biến mất, anh nghiêm túc nói: “Anh và Dạng Sơn đã chia tay rồi.”
Tôi im lặng.
Sau một lúc, tôi hỏi: “Là chuyện từ lúc nào?”
“Cũng mới đây thôi. Thế nhưng, cái suy nghĩ này đã có trong lòng mỗi người một thời gian rất dài rồi.”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Thời gian tạm dừng trò chuyện giữa chúng tôi dường như càng lúc càng kéo dài. Đến cuối cùng, chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng hít thở của cả hai. Âm thanh này khiến chúng tôi ý thức được rằng có thứ gì đó mà từ trước đến nay chúng tôi không dám nhìn thẳng vào đang lờ mờ hiện rõ.
.
Trợ lý của Cát Mễ Nhi lái xe đến. Cát Mễ Nhi ngồi ở phía trước, trên người mặc một chiếc áo lông dày. Đỗ Vệ Bình giúp tôi đem hành lý lên xe.
Tôi lên xe, Cát Mễ Nhi chỉnh cửa xe thấp xuống, nghịch ngợm trêu Đỗ Vệ Bình: “Em sẽ chăm sóc chị ấy.”
Anh đứng thẳng dậy, mỉm cười.
Xe chạy lướt qua người anh. Tôi quay đầu lại vẫy tay chào anh, mãi đến khi anh biến mất trong tầm nhìn của tôi.
Tôi lẽ ra phải khởi hành đến một nơi đau thương, thế nhưng vào giờ khắc này một cơn sóng hạnh phúc đang nhấn chìm tôi. Trước khi lên xe, tôi muốn ôm lấy anh xiết bao? Anh dường như cũng chuẩn bị dùng một cái ôm thay cho lời căn dặn lúc chia tay. Thế nhưng tôi lại luống cuống.