Cậy Sủng Sinh Kiều

chương 69

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhân viên rửa tấm ảnh ra, đưa hai tấm cho Hách Nhược Đồng và Khúc Bình.

Tả Tiễn bỗng thấy nhẹ lòng hơn khi nhìn hai cô gái đã khôi phục trạng thái như trước, nội dung trò chuyện của họ đều xoay quanh kỳ vọng về tương lai.

Nếu như chưa tự mình trải qua hậu quả của bạo lực internet thì chẳng thể tưởng tượng được.

Nàng không muốn vì mình mà có người vô tội bị tổn thương.

Vì tính chất công việc nên Tả Tiễn và Lục Tinh Nhàn chỉ đưa cả hai đến cửa thôn rồi chờ xe đến đón.

Mùa du lịch đã qua, thường thì du khách chỉ giới hạn ở phụ cận dưới chân núi, lên trên một đoạn là thôn dân, phần còn lại là những đoàn phim ngoại lai.

Hơn nữa đang là giờ cơm trưa, ăn xong rồi ngủ một giấc, sau giờ này thì thời tiết lại quá nóng bức. Lúc này khá ít người, vì quá nóng mà đường vắng đến mức thị giác kém vẫn có thể nhìn rõ ràng.

Xe đến đón dần đi xa tầm mắt cả hai, Tả Tiễn lắc lắc đôi tay đang nắm cùng Lục Tinh Nhàn, xoay người trở về.

Ánh nắng rất gắt, lúc đi cả hai có đem dù, tuy không quá lớn nhưng che được một vùng nhỏ cũng đủ rồi.

Ven đường không có ai, hoa dại bên lối mòn nở rộ. Không phải đường tráng nhựa, thỉnh thoảng sẽ văng lên ít đất bụi theo bước chân, đi được một đoạn nhìn xuống thì đầu gối cả hai đã xám xịt.

Rất ít khi trải qua chuyện thế này, Tả Tiễn vui vẻ, hiếm có dịp được nghịch ngợm, nhảy qua nơi này rồi dậm đến nơi khác, không ít bụi bẩn bay lên, đã vậy còn vui vẻ gọi Lục Tinh Nhan khoe khoang "A Nhàn, A Nhàn, chị nhìn nè!"

Nàng vừa nhảy vừa gọi tên Lục Tinh Nhàn, Lục Tinh Nhàn cầm dù đi theo sau, không lo lắng trên người lấm bẩn, trông nét mặt cũng không hề có vẻ chán ghét chút nào.

"Về nhớ phải tắm rửa lại." Lục Tinh Nhàn cười nói.

"He he." Tả Tiễn cười, tiếp tục nhảy thêm lần nữa.

Được một lát, không thể chịu nổi cơn nóng nữa, ven đường có quầy ăn vặt, năm đồng một que kem. Tuy ăn không ngon lắm, nhưng nếu so với loại kem sữa thường gặp thì loại này giải khát tốt hơn nhiều. Tan ngay trong miệng, cảm giác lúc nuốt xuống cũng vô cùng thoải mái.

"Ăn từ từ thôi." Lục Tinh Nhàn vừa cười vừa nói thêm "Trong khách sạn vẫn còn, tất cả đều là của em, không ai giành với em cả."

Mấy ngày nay ăn uống rất nhiều, thịt ngay eo nàng cũng tăng thêm một vòng so với trước.

Nhân lúc nửa đêm không có ai, thỉnh thoảng Lục Tinh Nhàn sẽ vén chăn Tả Tiễn lên nhìn, vỗ nhẹ một cái là sóng nước dập dìu vài lần. Hiện giờ mặt Tả Tiễn vẫn còn nét khấu khỉnh, càng nhìn càng thấy ngây thơ đáng yêu.

Ngay cả Lục Tinh Nhàn cũng không biết tại sao, cô cũng rất khó hiểu, chỉ cần ở chung với Tả Tiễn, nhìn thấy nàng... là cô vui ngay.

*Sau khi Hách Nhược Đồng và Khúc Bình hạ cánh sân bay là nhắn bình an với Tả Tiễn ngay.

Nhận được tin nhắn cũng là lúc Tả Tiễn vừa kết thúc một cảnh quay, đang ngồi xem lại đoạn phim cùng đạo diễn, buổi tối còn phải đến lồng tiếng, vì thế cả hai chỉ trò chuyện đơn giản vài câu.

Lần lồng tiếng này chỉ để phối hợp đúng, muốn tinh tế hơn thì phải chờ sau khi trở về, hoàn thành dưới sự chi dạy của chuyên gia.

Nhưng dù vậy Tả Tiễn và Lục Tinh Nhàn vẫn rất nghiêm túc, dù không có thiết bị chuyên dụng cũng phải cố gắng hết mình, nhờ đó mới có một bản so sánh hiệu quả tốt nhất.

"Giọng Non Tiễn lúc mới bắt đầu hơi mang nét nữ sinh ngây thơ thanh thúy." Lục Tinh Nhàn ngồi đối diện nàng, trau chuốt từng chi tiết giúp Tả Tiễn.

Âm thanh Tả Tiễn nói chuyện bình thường mang chút ngây ngô trẻ thơ, cảm giác vô cùng đáng yêu, không phải kiểu cố ý giả vờ.

Điểm này không còn gì để nói – Dù sao lúc phim [Quân Lâm] công chiếu, phần lớn fan của Tả Tiễn đều là fan mama (*), nhưng tất cả đều gọi nàng là con trai bảo bối... mặc dù nàng cũng không hiểu tại sao lại vậy.

Hai người ngồi sóng vai bên nhau, khoảng cách ở giữa rất nhỏ, không quá một khuỷu tay.

Bận rộn đến nửa đêm, Tả Tiễn cảm thấy hơi đói.

Nhưng gần đây nàng đã tăng lên mấy kg rồi, nàng sợ ăn nữa thì lên phim xấu, vì vậy chỉ có thể mặt mày ủ rủ cầm quyển vở, ảo não lồng tiếng cùng Lục Tinh Nhàn.

Cảm giác như đang mất mát vì có nguyên vọng gì đó chưa hoàn thành, làm người nghe cảm thấy vô cùng mềm lòng.

Nhìn thấu tâm tư của nàng, mặt Lục Tinh Nhàn chậm rãi nở nụ cười.

Cô không thể nói rõ nhưng cảm thấy dáng vẻ Tả Tiễn muốn ăn mà ngại nói... rất đáng yêu.

"A Nhàn, chị thấy giọng Ngọa Tinh Bàn trước sau thế nào..." Tả Tiễn lắc đầu cầm kịch bản, cố ép mình dời sự chú ý đi.

Nhưng lúc nàng ngẩng đầu lại bất ngờ gặp phải ánh nhìn chăm chú của Lục Tinh Nhàn.

Đôi mắt Lục Tinh Nhàn dưới ánh đèn như chứa nghìn vạn ngôi sao trên dãi ngân hà, nụ cười trên mặt cũng thế. Tựa như trời xuân giữa tháng tư, nhìn mãi chẳng muốn rời.

Tả Tiễn bất ngờ đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi "Tự nhiên chị cười gì vậy..."

"Không có gì." Lục Tinh Nhàn lắc đầu, cố ý hạ giọng xuống, nghiêm chỉnh trả lời, âm cuối lại kéo dài ra, kề sát bên tai Tả Tiễn "Đoạn sau của Ngọa Tinh Bàn có áy náy, có cầu mà không được... là kiểu biểu đạt như vậy."

Giọng cô không cứng rắn, ngược lại còn mang chút âm mũi, kéo dài âm cuối, nói ra mấy lời này bên tai Tả Tiễn.

Dư âm vẫn còn quanh quẫn ngay bên tai, nhiệt độ từ vành tai truyền đến, ngay cả hô hấp cũng rối loạn theo.

Chớp mắt, Tả Tiễn vội vàng ngẩng đầu lên, giây tiếp theo cầm lấy kịch bản chắn giữa hai người, đáy lòng theo dư âm chưa tản đi lúc nãy mà vội vàng đứng dậy, hốt hoảng nói "Em, em em em đi về xem tin nhắn của Khúc Bình một lát..."

Lục Tinh Nhàn chống tay lên ghế dựa, tuy vẫn còn duy trì tư thế đến gần Tả Tiễn rất lâu nhưng độ cong trên môi lại gia tăng không ít.

*Hách Nhược Đồng và Khúc Bình đáp xuống sân bay, việc đầu tiên làm là đăng một bài viết lên weibo.

Đầu tiên là tấm ảnh bốn người chụp chung, kế bên là bản thân chụp ở sân bay, hơn nữa còn cố ý đăng kèm định vị.

Lộ Lạp Lạp: [Gửi từ sân bay thành phố H]

Nửa tháng không gặp, rất nhớ, mang theo dũng khí và lòng tin, tôi về lại rồi đây.

Bài viết đăng chưa bao lâu đã được các tài khoản lớn đẩy lên bảng hot search.

Vì chuyện "Bạo lực internet" trước đây nên dưới bình luận đã có nhiều người khống chế, những bình luận ác ý đã bị report không ít, riêng những cái tên đã bị ghi danh lại, hơn nữa còn bị gửi thư kiện vẫn được giữ nguyên.

Mấy ngày nay rảnh rỗi, chuyện Hách Nhược Đồng làm thường xuyên nhất là cứ cách một khoảng thời gian sẽ lên xem những người đã giúp mình mắng lại những kẻ đã bạo lực internet.

Đêm khuya không có ai, nhìn thấy những bình luận đó... có lúc cô rất muốn khóc.

Cảm kích không thiếu, nhưng phần nhiều là nhìn thấy những ID quen mắt, vừa gõ phím mắng mình xong, giây tiếp theo đã đăng về cuộc sống sinh hoạt bình thường như chưa hề chịu ảnh hưởng gì cả, Hách Nhược Đồng cảm thấy buồn cười.

Mục đích đăng lên bài viết này là để giúp cô có thêm can đảm, cổ vũ bản thân.

Nhìn thấy bên dưới nhanh chóng lắp đầy bình luận, Hách Nhược Đồng chỉ xem vài cái rồi thoát ra, đóng di động lại, không nhìn nữa.

Cô không khóa bình luận, ban đầu là tự ngược xem bọn họ độc ác đến mức nào, nhưng bây giờ... chỉ buồn cười.

Ngay thẳng thì không sợ xấu xa, cô không làm gì có thẹn với lương tâm đương nhiên không việc gì phải sợ.

Khúc Bình xách hành lý chạy vội đến, nhìn thấy Hách Nhược Đồng mới chậm lại, miệng lầm bầm "Mới quay đi không nhìn thấy, tớ còn tưởng cậu bị bắt cóc rồi... Đi thôi, về nhà tớ trước, chỗ cậu chắc không thể ở được, thu dọn một chút còn phải chuyển nhà."

Hách Nhược Đồng mỉm cười, khoác tay Khúc Bình, dưới ánh nắng, cả hai bước ra khỏi bóng râm vừa rồi.

*Không có Tả Tiễn tham gia, độ hot bài viết của Hách Nhược Đồng đăng tải duy trì không bao lâu.

Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ chuyện này chấm dứt ở đây, Tả Tiễn và Lộ Lạp Lạp chỉ nói mà thôi, cũng có người không nhịn được, bắt đầu share lại bài viết của Tả Tiễn, hơn nữa còn mang giọng điệu vô cùng khiêu khích.

Gần Như Là Bảo Bối:

Trước đó nói tôi ở nhà chờ đơn kiện, thế nào rồi, về nhà rồi vẫn không thấy chuyện gì xảy ra? Gửi tiền bồi thường tổn thất tinh thần đâu? Ha ha.

Vừa đăng lên, chỉ trong một ngày ngắn ngủi lượt like đã vượt quá năm mươi nghìn.

Lướt sang khu bình luận, đều là về "khen ngợi" chủ nhà có dũng khí, dám làm "chim đầu đàn"

Bọt Coca Gợi Cảm: Chủ nhà lợi hại, cẩn thận bị chát chát chát nha.

Angela Thái Hành Cay Mũi: Ngồi chờ bị vả mặt, đồng thời chờ Tả Tiễn đến gửi thư luật sư đây. Không biết có cần chị tới phổ cập kiến thức các bước trong chuyên ngành không? Muốn đặt cược không? Chị cược trước một trăm đồng!

Nhưng từ khi Tả Tiễn đăng bài thì đến giờ vẫn không có động tĩnh.

Những người chú ý đến vụ kiện cũng dần mất hứng thú – Quả nhiên chỉ là thủ đoạn để nghệ sĩ làm nổi bật mình.

Lúc này lại không thấy đâu, chẳng lẽ tự thừa nhận rồi?

Nhưng sóng gió lắng xuống chưa bao lâu, ngay lúc mọi người đều cho là Tả Tiễn chỉ đang làm nổi bật mình, bỗng nhiên có người tung tin hot, bạn học của họ vừa nhận được thư luật sư của Tả Tiễn gửi!

Nhất thời cái tên Tả Tiễn lại chiếm sóng tiêu đề.

Nhưng hiện giờ lại không giống những gì mà mọi người mong đợi, thứ đợi họ không phải là "vả mặt" thiệt sảng khoái, ngược lại có người nói lần này Tả Tiễn rất quá đáng.

Ngủ Sớm Dậy Sớm Là Có Thể Thay Đổi Bùng Nổ: Nhìn xem, có một người mẹ đăng weibo dùm con trai, đứa bé đó mới mười bốn tuổi, không hiểu gì cả, Tả Tiễn trực tiếp gửi thư luật sư đến nhà người ta, bây giớ đứa trẻ không dám đi học, tạo hậu quả xấu đến tương lai đứa trẻ thì ai gánh vác?

Tác Giả Cá Mặn (**) Online Làm Thánh Mẫu: Lầu trên nhìn ID của tôi đi, đứa trẻ mười bốn tuổi ăn cơm nhà cô à? Tôi năm nay mười ba tuổi còn không nói bậy, hiểu không?

Bình luận của ID "Tác Giả Cá Mặn Online Làm Thánh Mẫu" được cộng động mạng like đẩy lên vị trí thứ hai – Hơn nữa rất buồn cười, bình luận này chỉ thua hạng nhất vài chục like, có lẽ mọi người đều cố ý muốn "Lầu trên nhìn ID của tôi đi" hợp lý.

Tô Tô Rất Thích Ăn Lẩu: Ha ha ha ha nói ra tiếng lòng của tôi, cô nghĩ đứa trẻ mười bốn tuổi thì không cần chịu trách nhiệm lời nói bậy của mình sao? Nhìn những bình luận qua lại của đứa nhỏ đó xem, lúc mắng chửi người khác có nghĩ đến cha mẹ họ không? Mở miệng ngậm miệng đều làm nhục cha mẹ người ta, bộ phận sinh dục treo ngay mỏ, thật sự là đứa trẻ mười bốn tuổi sao? Phụ huynh không cần chịu trách nhiệm à?

Tôi Yêu Lẩu: Đồng ý lầu trên, mười bốn tuổi còn nhỏ à? Ba mẹ còn có mặt mũi lên weibo khóc lóc kể lể? Thư luật sư đâu? Người nhận được là ai? Cũng không thể nói là đứa trẻ nữa chứ? Cha mẹ không nắm chắc con mình thì còn gì gọi là giáo dục gia đình nữa, ngược lại còn lên đây tìm đồng tình, có lầm không vậy?

_______________(*) Fan mama – 妈妈粉: Tình cảm đối với idol như đối với con cái, xem idol như những em bé để bảo vệ và chăm lo với tình thương của một người mẹ. Giữ gìn thể xác tinh thần và mọi phương diện phát triển khác của idol. Có thể "mắng chửi" nhưng là kiểu "mắng yêu".

Ngoài fan mama ra còn có fan chị gái, fan bạn gái,...

(**) Cá mặn – 咸鱼: là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà không ươn, vài loại nhìn sơ như cá sống. Ám chỉ những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng không thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio