Từ Dân Thành sao có thể để cô đi.
Anh càng ép chặt hơn, ánh mắt khoá chặt vào cô.
Trong mắt anh như có một cảm xúc không thể giải thích được.
Tựa như là tuyệt vọng, cũng dường như là phẫn nộ.
Bây giờ Thẩm Oánh không muốn nghĩ kỹ ý nghĩa trong lời nói của Từ Dân Thành nữa.
Vì cô chỉ muốn đi.
“Em có ý gì?” Rất lâu sau, cuối cùng Từ Dân Thành cũng hỏi một câu.
Lúc con người đang tức giận, giọng nói sẽ run rẩy và khàn đi, giống như Từ Dân Thành bây giờ.
Giọng của anh khiến Thẩm Oánh ớn lạnh, một lúc lâu sau vẫn chưa hết.
Từ Dân Thành tiếp tục hỏi: “Đây đều là suy nghĩ thật lòng của em sao?”
Thẩm Oánh gật đầu: “Đúng vậy, đây đều là suy nghĩ thật lòng của tôi, cũng hẳn là suy nghĩ thật lòng của anh.”
Từ Dân Thành đột nhiên bật cười, mang theo chút cuồng loạn.
Cười xong Từ Dân Thành nói: “Được rồi, anh hiểu rồi.”
Thẩm Oánh nói: “Ừ, anh hiểu thì tốt. Vậy thả tôi ra, để tôi đi đi.”
Từ Dân Thành lại hỏi: “Sau khi em đi, em sẽ không nhớ đến tôi nữa đúng không?”
Thẩm Oánh tiếp tục gật đầu: “Đúng, chỉ là khách qua đường mà thôi, không cần phải nhớ kỹ.”
Từ Dân Thành buông cô ra: “Được, vậy những ngày tiếp theo sẽ giống như trước.”
Thẩm Oánh rút tay về, không chút do dự từ chối: “Không thể, tôi sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai.”
Từ Dân Thành nói: “Còn mười chín ngày nữa em mới đi phải không?”
Thẩm Oánh nói: “Tôi đi khi nào cũng không liên quan đến anh.”
Anh đều đã ngủ với Lâm Thần rồi nên anh không có tư cách lo chuyện của cô.
Bây giờ Thẩm Oánh chỉ muốn hoàn thành công việc ở đây sớm, sau khi trở về tất cả sẽ yên ổn.
Từ Dân Thành nói: “Mười chín ngày này, em có còn tình nguyện cho tôi mượn trái tim không?”
Thẩm Oánh cười mỉa một tiếng: “Anh cho là có thể sao?”
Từ Dân Thành nói: “Em cứ xem như anh cầu xin em, thương hại cho một kẻ hấp hối sắp chết này được không?”
Cô muốn nói từ chối nhưng lời nói cứ bị nghẹn ở họng.
Cô vẫn không dứt khoát như cô tưởng tượng.
Một cô gái hơn hai mươi tuổi, rất dễ động lòng.
Thậm chí mấy ngày nay cô còn nghĩ, cứ ở bên Từ Dân Thành như vậy, lúc anh qua đời cô sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại.
Nếu không xảy ra chuyện với Lâm Thần thì Thẩm Oánh nhất định sẽ làm thế.
Cô luôn có chủ kiến của riêng mình, đã quyết định là sẽ không rút lại.
Thấy Thẩm Oánh im lặng, Từ Dân Thành lại ôm cô vào lòng.
Từ Dân Thành nói: “Anh thích em, em không cần phải thích anh, như vậy được không?”
Mắt cô có chút cay.
Cô nói: “Vốn dĩ tôi không thích anh, anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Từ Dân Thành nói: “Vậy thì tốt, còn mười chín ngày nữa em đừng trốn tránh tôi được không?”
Thẩm Oánh nói: “Được rồi, tôi sẽ không trốn anh. Nhưng anh nên nhớ chúng ta không quay lại như trước được nữa.”
Từ giây phút anh bắt đầu lên giường với Lâm Thần, hai người họ đã không thể trở về như trước nữa rồi.
Nếu là người khác thì nói không chừng Thẩm Oánh sẽ nghĩ thoáng một chút.
Nhưng hết lần này đến lần khác người đó lại là Lâm Thần.
Thẩm Oánh và Lâm Thần vẫn luôn là người không cùng một hướng.
Từ khi cô vào đài truyền hình, Lâm Thần đã nhằm vào cô.
Thậm chí Thẩm Oánh không biết mình đã đắc tội cô ta ở chỗ nào.
Cô cũng muốn hoà hợp với Lâm Thần, nhưng cô ta không cho cô bất kỳ cơ hội gì.
Về sau Thẩm Oánh cũng lười nói chuyện nhiều với Lâm Thần.
Người ta đã không thích cô, hà tất gì cô phải đi tìm người ta.
Từ Dân Thành ôm chặt cô thêm một chút.
Anh ghé vào tai cô rồi thổi nhẹ một cái.
Thẩm Oánh lại ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh.
Cô nhíu mày chán ghét.
Lúc này cô nghe Từ Dân Thành nói: “Em không trốn tránh anh là được rồi, về ngủ đi. Ngày mai phỏng vấn xong, đến nhà anh, anh làm cơm tối cho em ăn.”
Thẩm Oánh nói: “Tôi biết rồi, tôi đi đây.”
Từ Dân Thành nhìn Thẩm Oánh về phòng rồi mới rời đi.
Ra khỏi khách sạn, anh quay về trạm phòng dịch.
Mấy ngày gần đây, sức khỏe ông Trương ngày càng xấu đi, thời gian anh chăm sóc cho ông cũng nhiều hơn lúc trước.
Đối với loại bệnh của bọn họ, thực sự không biết lúc nào sẽ qua đời.
Từ Dân Thành đến trạm phòng dịch, ông Trương đang bị sốt đến không tỉnh táo.
Từ Dân Thành ngồi bên giường, không ngừng gọi tên ông Trương, rồi lúc này ông Trương mới mở mắt ra.
Đồng tử của ông không còn sáng nữa, mà chúng cực kỳ ảm đạm.
Ông Trương thều thào nói: “Dân Thành… chú muốn ăn sủi cảo… hôm nay… hôm nay vẫn là sinh nhật của chú.”
Từ Dân Thành đắp chăn cho ông, “Vâng, bây giờ cháu sẽ mua sủi cảo cho chú, nấu chín là sẽ ăn ngay.”
Ông Trương cười: “Dân Thành, cháu là người tốt… một người tốt… mới sống lâu như vậy…”
Từ Dân Thành nói: “Chú đừng nói chuyện nữa, đợi cháu một lát, cháu đi mua sủi cảo ngay.”
Từ Dân Thành dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi trạm phòng dịch, vào giờ này hầu hết các siêu thị đều đã đóng cửa.
Từ Dân Thành đi về phía Bắc huyện, cuối cùng cũng tìm thấy một siêu thị nhỏ chưa đóng cửa.
Anh đi vào lấy một túi sủi cảo, trả tiền xong liền chạy về trạm phòng dịch.
Từ Dân Thành mượn phòng của bác sĩ để nấu sủi cảo rồi mang bát chạy về phòng bệnh của ông Trương.
Rất may, ông vẫn còn tỉnh táo.
Từ Dân Thành dùng đũa gắp một cái sủi cảo, thổi mấy lần rồi đút cho ông Trương.
Sau khi ăn sủi cảo, ông Trương mỉm cười rồi nhắm mắt lại.
…
Ông chỉ ăn một cái rồi ra đi.
Những miếng sủi cảo còn lại vẫn còn nóng hổi nằm trong bát.
Từ Dân Thành đặt tay lên trước mũi ông Trương, anh cảm giác được hơi thở của ông dần yếu đi.
Anh không thể đếm hết được anh đã chứng kiến bao nhiêu người đã ra đi.
Mỗi lần như vậy, anh đều cảm thấy mình là người tiếp theo.
Anh cũng ước mình là người kế tiếp.
Thà chết còn hơn sống trong sợ hãi.
Anh không đòi hỏi gì, chỉ cần cho anh mười chín ngày là đủ rồi.
Để anh được tạm biệt Thẩm Oánh, sau đó có sống chết cũng không sao cả.
Từ Dân Thành phủ tấm vải trắng lên cho ông Trường rồi gọi vài người thân quen đến khiêng ông Trương vào phòng đông lạnh của trạm phòng dịch, ngày mai sẽ đưa đi hỏa táng.
Kỳ thật mỗi ngày bọn họ đều chứng kiến cái chết.
Lúc trước ở huyện S, một ngày có bảy người qua đời, là đều qua đời ở trạm phòng dịch.
Khi đó Từ Dân Thành giúp bọn họ xử lý hậu sự.
Có người đến lúc chết vẫn không thể nhìn thấy người nhà, bởi vì họ không được tha thứ.
Nói tha thứ cũng thật buồn cười, bởi vì cơ bản bọn họ không sai.
Lúc trước họ đi bán máu cũng chỉ vì thiếu hiểu biết.
Họ muốn kiếm tiền để nuôi gia đình, muốn hoàn cảnh trong nhà tốt hơn mà thôi.
Rõ ràng là vì gia đình, nhưng họ lại không được gia đình tha thứ.
Không phải họ sai, mà là thế giới này sai.
Sáng sớm Thẩm Oánh liền ra ngoài, hôm nay cô đến một làng trong huyện S để quay và phỏng vấn.
Sáu giờ cô đã ngồi xe đi cùng mấy anh quay phim.
Lâm Thần luôn luôn không làm loại phỏng vấn này, cho nên cô ta vẫn luôn ở khách sạn.
Lúc tám giờ, cô ta đến trạm phòng dịch.
Từ lúc Từ Dân Thành rời đi, cô ta vẫn luôn nhớ lại cảm giác khi quan hệ với anh.
Rất kích thích và cũng rất cấm kỵ.
Lâm Thần có chút kiến thức, cô ta cũng biết làm cách này có thể bị lây nhiễm, mặc dù tỷ lệ rất nhỏ.
Nhưng kỹ thuật của Từ Dân Thành rất tốt.
Tốt hơn bất kỳ người đàn ông nào cô ta từng trải qua.
Sau tối hôm qua, Lâm Thần phát hiện mình càng bị anh mê hoặc.
Anh không có tiền, không có lai lịch, thậm chí còn mắc căn bệnh chắc chắn phải chết này.
Nhưng sức hút trên người anh không hề giảm đi chút nào.
Lâm Thần lập tức hiểu được tại sao Thẩm Oánh bị anh thu phục.
Một người đàn ông như vậy, nếu không mắc bệnh sẽ tốt biết bao. Nếu anh không bị bệnh, cô ta nhất định sẽ gả cho anh, nhất định sẽ không chê anh không tiền lại không nhà.
…
Lúc Lâm Thần đến trạm phòng dịch, cô ta gặp phải Từ Dân Thành và vài người đang đẩy anh Trương ra ngoài hoả táng.
Lâm Thần nhìn thấy người chết thì vô thức trốn về sau.
Từ Dân Thành ung dung nhìn hành động của cô ta.
Lâm Thần nói với Từ Dân Thành: “Em đến thăm anh.”
Từ Dân Thành nói: “Tôi đến lò hoả táng, cô muốn đi theo thì đi, không thì cút.
Lâm Thần thực sự không muốn đến những nơi như lò hoả táng.
Nhưng vì để có thời gian ở một mình với Từ Dân Thành, Lâm Thần chỉ có thể đồng ý.
Cô ta nói: “Em đi với anh.”
Sau đó Lâm Thần đi theo Từ Dân Thành đến lò hỏa táng.
Trước giờ Lâm Thần chưa từng nhìn thấy lò hoả táng nào đơn sơ như vậy, có thể nhìn trực tiếp thi thể bị thiêu.
Thật sự là hơi đáng sợ nên Lâm Thần không dám nhìn.
Cô ta đứng bên cạnh Từ Dân Thành, đưa tay lên che mắt.
Từ Dân Thành trào phúng hỏi: “Không phải cô là phóng viên à?”
Thẩm Oánh là phóng viên, và Thẩm Oánh cũng không sợ cảnh tượng như vậy.
Lâm Thần nói: “Em không phải, em chỉ là biên kịch.”
Từ Dân Thành nói, “À, vậy trách không được.”
Lâm Thần nói: “Anh cũng đừng luôn nhìn cái này… không tốt lắm đâu.”
Từ Dân Thành nói: “Có tín ngưỡng thì sẽ không sợ hãi.”
Lâm Triệt: “…”
Ra khỏi lò hoả táng, Lâm Thần vẫn luôn đi theo Từ Dân Thành.
Lâm Thần hỏi anh: “Tối qua Thẩm Oánh có cãi nhau với anh không?”
Từ Dân Thành nói: “Tôi và cô ấy có gì để cãi nhau?”
Lâm Thần cười: “Anh làm chuyện đó với em, không phải là để Thẩm Oánh ghét anh sao? Từ Dân Thành, anh sợ hủy hoại tương lai của cô ta, hay là sợ cô ta sẽ thích anh?”
Từ Dân Thành nói: “Tôi không vĩ đại như cô nghĩ.”
Lâm Thần vẫn cười: “Lúc đầu em cũng không tin anh vĩ đại như vậy, nhưng ánh mắt của anh lại phản bội trái tim mình. Ánh mắt anh nhìn Thẩm Oánh…nói thật, người có mắt đều biết anh có cảm giác gì với cô ta.”
Từ Dân Thành cũng cười: “Thật sao? Vậy thì tại sao cô ấy lại không biết?”
Lâm Thần nói: “Bởi vì cô ta bị mù.”
Từ Dân Thành nói: “Ừ, vậy cô ấy vẫn nên bị mù đi.”
Lâm Thần nói, “Từ Dân Thành, anh đừng nghĩ em khờ, không phải anh cho rằng em và Thẩm Oánh là đối thủ nên mới ngủ với em sao?… Nói khó nghe chút, chỉ là anh đang lợi dụng em để cắt đứt nhớ nhung của Thẩm Oánh với anh mà thôi.”
Từ Dân Thành không nói gì.
Lâm Thần nói tiếp: “Nhưng mà em cam tâm tình nguyện bị anh lợi dụng … Ai bảo em bị anh mê hoặc đến chết đi sống lại.”
Từ Dân Thành nói: “Một lần là đủ rồi, cô ấy đã ghê tởm đủ rồi.”
Lâm Thần đột nhiên thay đổi sắc mặt, cô ta ngăn Từ Dân Thành lại: “Không thể, em không đủ.”
Từ Dân Thành nói: “Vậy cô nên đi tìm người khác.”
Lâm Thần nói: “Em chỉ muốn anh.”
Từ Dân Thành nói: “Với cô tôi không lên được.”
Lâm Thần nắm chặt tay: “Không có Thẩm Oánh, với em anh sẽ lên được.”
Từ Dân Thành nhìn về phía xa, bình tĩnh nói: “Không có cô ấy cũng sẽ không có tôi.”
Lâm Thần hỏi: “Vậy nên ngày đó anh nói lý do sống tiếp là —”
Từ Dân Thành gật đầu: “Đúng, chính là như vậy.”