Từ Dân Thành trả lời với tốc độ nhanh như vậy khiến Lâm Thần khiếp sợ.
Lâm Thần cho rằng: Chỉ có khi một người đàn ông phủ nhận tình cảm với một người phụ nữ mới có thể quả quyết như vậy.
Nếu muốn thừa nhận tình cảm đó thì họ sẽ không nhanh đến vậy, trừ khi là tình yêu đang chết dần chết mòn.
Lâm Thần nhìn Từ Dân Thành hỏi: “Trước kia anh đã quen biết Thẩm Oánh rồi sao?”
Từ Dân Thành nói: “Không biết.”
Lâm Thần hỏi: “Cô ta có sức hấp dẫn lớn lắm sao? Mới mười ngày mà anh đã thích đến vậy rồi.”
Từ Dân Thành nói: “Người khác không cần biết.”
Lâm Thần tránh đường cho Từ Dân Thành đi, nhưng không hề rời mắt khỏi anh.
Lúc Từ Dân Thành chuẩn bị cất bước đi khỏi, đột nhiên Lâm Thần lên tiếng.
Cô ta nói: “Anh thích cô ta cũng vô dụng, vì người lên giường với anh là tôi.”
Từ Dân Thành ngừng bước, rồi sau đó bước đi không ngoảnh đầu lại.
Lâm Thần đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của anh, trong lòng càng thêm chán ghét Thẩm Oánh.
Thẩm Oánh phỏng vấn hết người trong làng thuộc huyện S này cả ngày nay.
Đường trong làng rất gập ghềnh, hơn nữa đều là đường đất. Lúc cô về đến trung tâm huyện thì cả người đã dính đầy bụi bặm.
Thẩm Oánh về khách sạn tắm và thay quần áo.
Lúc đang sấy tóc, cô mới nhớ tối nay cô còn phải đến nhà Từ Dân Thành ăn cơm.
Thẩm Oánh mặc một cái áo sam kết hợp với quần đùi, nhưng cô thấy mình mặc như vậy là quá ít vải nên cô mặc thêm một cái áo sơ mi bên ngoài rồi mới đi.
Đạo lý oan gia ngõ hẹp này quả thật rất đúng.
Vừa mới đi được vài bước, Thẩm Oánh đã đụng phải Lâm Thần.
Dường như Lâm Thần vừa mới trở về, hai người trực tiếp chạm mặt nhau.
Không ai quan tâm đến ai, cứ như vậy đi qua nhau.
Thẩm Oánh cũng không muốn vậy nhưng thái độ của Lâm Thần đối với cô khiến cô không có cách nào thân thiện được nữa.
Cô không phải là người a dua nịnh hót, có gặp chuyện cũng không khéo léo được.
Thẩm Oánh ra khỏi khách sạn, bắt một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện đi đến giao lộ chỗ nhà Từ Dân Thành.
Tài xế nhận ra Thẩm Oánh, huyện S lớn như vậy, phóng viên của đài truyền hình đến rất nhiều nên mọi người đã sớm biết.
Đi đến đó mất hơn mười phút, dọc đường tài xế vẫn luôn trò chuyện với Thẩm Oánh.
Qua trò chuyện, Thẩm Oánh phát hiện bác tài xế cũng là một bệnh nhân AIDS.
Năm nay ông bốn mươi tuổi, con gái của ông sắp thi vào đại học.
Vì để con gái được học đại học, hằng ngày ông đều ra ngoài làm việc để kiếm thêm tiền.
Thẩm Oánh rất cảm động, lúc chia tay, cô nói với bác tài xế: “Con gái của chú nhất định sẽ đậu vào trường đại học mà cô ấy mong muốn.”
Bác tài xế cười rất chất phác, tiếng cười sảng khoái này vang vọng trên đường phố tĩnh mịch một hồi lâu.
…
Thẩm Oánh xuống xe rồi đi chậm về phía nhà của Từ Dân Thành.
Trời tối dần, căn nhà dột nát lại được ánh chiều tà mạ vàng nên nhìn có cảm giác cổ kính.
Thẩm Oánh đi đến, mở cửa ra rồi bước vào.
Vừa lúc Từ Dân Thành bày đĩa bánh bao cắt lát lên bàn.
Thẩm Oánh nhìn đĩa bánh bao cắt lát trên bàn, cô liền nhớ đến chuyện của ngày hôm đó.
Từ Dân Thành để hai chiếc ghế đẩu trước bàn rồi nói với Thẩm Oánh: “Em ngồi đi.”
Thẩm Oánh đi đến ngồi xuống, hai người ngồi đối diện nhau. Nói thật, Thẩm Oánh không thích ngồi kiểu như vậy.
Chuyên gia xã hội học đã làm một cuộc khảo sát, lúc ăn cơm người ta sẽ thích ngồi trò chuyện với người đối diện.
Nhưng cô không muốn trò chuyện với Từ Dân Thành chút nào.
Từ Dân Thành chỉ tay vào đĩa bánh bao hấp trên bàn, nói: “Có phải ngày đó em muốn ăn cái này không?”
Thẩm Oánh nói: “Hôm đó tôi muốn ăn, nhưng bây giờ thì không.”
Từ Dân Thành gắp một lát bánh bao hấp cho cô: “Nên ăn những thứ không muốn ăn.”
Thẩm Oánh nhận lấy, cô cắn một miếng rồi vẫn chưa trả lời lại anh.
Im lặng như thế này khiến người ta rất ngạt thở.
Trong ấn tượng của Từ Dân Thành, Thẩm Oánh là người rất thích nói chuyện.
Anh không ngờ rằng đến một câu thôi cô cũng chẳng buồn nói.
Từ Dân Thành lại chỉ vào bát cháo trước mặt cô.
“Đây là cháo anh uống ngày đó, em nếm thử xem.”
Thẩm Oánh bưng lên rồi nếm thử, nhưng vẫn không nói gì.
Hai người vùi đầu vào ăn không nói chuyện, ngược lại còn chứng minh cho câu tục ngữ khi ăn khi ngủ không nên nói chuyện một cách rõ ràng.
Thẩm Oánh ăn hết miếng cháo cuối cùng rồi đặt bát xuống.
“Tôi ăn xong rồi, tôi có thể đi được chưa?”
Từ Dân Thành lấy cái bát trước mặt cô chồng vào bát của mình.
“Đi dạo với anh một chút đi.”
Thẩm Oánh nói: “Hôm nay tôi đã đi phỏng vấn cả ngày nên không có thời gian đi với anh, anh có thể đi tìm Lâm Thần.”
Nói xong cô mới nhận ra mình hơi quá lời rồi.
Cô chưa bao giờ nói chuyện một cách châm biếm thế này, không biết lần này là như nào.
Từ Dân Thành ngừng dọn dẹp bát đĩa lại một chút, sau đó cười hỏi cô: “Em quan tâm đến nó lắm sao?”
Thẩm Oánh lắc đầu: “Tôi không quan tâm.”
Từ Dân Thành lại cười: “Không quan tâm mà còn nói.”
Thẩm Oánh cãi lại: “Chỉ là tôi không muốn đi dạo với anh!”
Từ Dân Thành phớt lờ sự phản đối của cô, anh không định rửa bát nữa, trực tiếp ném bát đĩa bẩn lên bàn.
Thẩm Oánh chưa kịp vùng vẫy thì đã bị Từ Dân Thành kéo ra ngoài.
Nhà của Từ Dân Thành vốn rất nhỏ, anh cao lớn nên chỉ cần bước ba bốn bước là có thể ra ngoài.
Thẩm Oánh không cài nút áo sơ mi, lúc Từ Dân Thành kéo tay cô, phần tay áo đã bị tuột xuống hơn một nửa.
Từ Dân Thành không thể rời mắt khỏi bờ vai mượt mà trắng nõn đang lộ ra kia.
Bị Từ Dân Thành nhìn chằm chằm như vậy thì Thẩm Oánh mới nhận ra áo sơ mi của mình đã bị tuột xuống.
Cô nhanh chóng kéo áo lên.
Ngay lúc Thẩm Oánh kéo lên, Từ Dân Thành lại kéo xuống dưới.
Thẩm Oánh không còn kiên nhẫn, chuẩn bị mắng anh thì Từ Dân Thành đã bắt chéo hai tay cô ra sau lưng.
Thẩm Oánh muốn động chân nhưng Từ Dân Thành dùng đầu gối giữ chặt chân cô.
Từ Dân Thành kéo áo cô ra, để lộ cả hai vai.
Áo sơ mi như được treo lơ lửng trên người cô.
Từ Dân Thành cúi đầu, chạm nhẹ môi vào vai cô.
Thẩm Oánh kích động kêu lên: “Anh đừng chạm vào tôi!”
Từ Dân Thành giống như không nghe thấy gì, anh đưa bàn tay còn lại sờ nhẹ lên vai kia của cô.
Cơ thể cô rất nóng, mồ hôi đã túa ra trên da thịt cô.
Từ Dân Thành ách giọng nói: “Đừng lộn xộn.”
Thẩm Oánh mắng anh: “Đồ không biết xấu hổ!”
Từ Dân Thành nói: “Anh không biết từ lâu rồi, em còn trông cậy gì vào người như anh sao?”
Thẩm Oánh là cô gái được nuông chiều từ bé, Từ Dân Thành là bệnh nhân AIDS nhưng sức lực của cô không thể so được với anh.
Rất nhanh Từ Dân Thành đã đưa tay vào trong áo sam của cô.
Thẩm Oánh nói: “Nếu anh còn tiếp tục nữa thì tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Cuối cùng Từ Dân Thành cũng dừng lại, anh rút ray ra rồi chỉnh lại quần áo cho cô.
Thẩm Oánh bối rối cúi đầu cài lại cúc áo.
Từ Dân Thành nắm tay cô rồi nói: “Không cần cài, anh sẽ không làm gì em đâu.”
Thẩm Oánh đáp: “Nếu anh dám làm gì, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Từ Dân Thành nói: “Anh chỉ muốn em đi dạo với anh.”
Thẩm Oánh nói: “Được rồi, đi thôi.”
Ở phương Bắc, bây giờ là mùa ngày dài đêm ngắn, lúc này trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn.
Thẩm Oánh và Từ Dân Thành đi đến đường vành đai xung quanh huyện mất mười mấy phút, dọc đường không ai nói chuyện với ai.
Đi thẳng và đi thẳng, cuối cùng hai người đã đến tảng đá hai người ngồi ngày đó.
Từ Dân Thành kéo Thẩm Oánh ngồi xuống.
Thẩm Oánh mặc quần jeans ngắn nên khi ngồi xuống quần cô lại bị kéo lên cao.
Chiếc đùi trắng nõn lộ hết ra ngoài.
Thẩm Oánh không cao nhưng tỷ lệ giữa đôi chân và người thì cực kỳ tốt.
Cô có đôi chân giống mẹ, xương nhỏ nhưng có da có thịt.
Nên nhìn không thấy gầy, chỉ thấy vừa dài vừa thẳng.
Từ Dân Thành đặt tay lên đùi Thẩm Oánh vỗ nhẹ một cái.
Nếu có thể thì anh muốn cô, rất muốn cô.
Thẩm Oánh đang định mắng Từ Dân Thành buông tay thì cô lại nghe thấy anh hỏi: “Hôm nay em phỏng vấn người nào trong làng?”
Thẩm Oánh nói: “Tôi phỏng vấn trưởng làng, còn có trạm phòng dịch trong làng và một số gia đình mắc bệnh AIDS”.
Nói đến chuyện công việc thì Thẩm Oánh cực kỳ hào hứng.
Từ Dân Thành biết ngay là như vậy, anh phát hiện chỉ ở lúc Thẩm Oánh nói về chuyện công việc thì mới có thể nói nhiều.
Anh rất ghét nghề phóng viên này, nhưng vì để cô nói nhiều hơn nên anh chỉ có thể nói về nó.
Từ Dân Thành hỏi: “Hôm nay em có khóc không?”
Thẩm Oánh lắc đầu: “Không khóc, giáo sư của chúng tôi nói một người phóng viên giỏi là người không khóc lúc phỏng vấn.”
Từ Dân Thành giơ tay lên sờ vào cổ cô.
“Căn cứ vào đâu?”
Thẩm Oánh đang cố gắng nói chuyện để không quan tâm đến hành động của Từ Dân Thành.
“Bởi vì tin tức phải mang tính khách quan và công bằng, không phải mang cảm xúc cá nhân. Nếu mang tình cảm vào, nó sẽ không trở thành tin tức nữa. Ừm…”
Thẩm Oánh còn chưa nói thì cô đã bị Từ Dân Thành cào vào tay nên kêu nhẹ một tiếng.
Từ Dân Thành vẫn hỏi: “Vậy tại sao lúc phỏng vấn anh em lại khóc? Có nghĩa là em có tình cảm với anh sao?”
Thẩm Oánh vô thức rụt cổ lại, hoang mang nhìn anh, “Anh đừng cào tay… tôi sợ ngứa.”
Từ Dân Thành không quan tâm, “Trả lời câu hỏi của anh trước.”
Thẩm Oánh vẫn giữ cái đầu lạnh, lắc đầu nói với anh: “Ngày đó tôi khóc là vì tâm trạng không tốt, không liên quan gì tới anh.”
Từ Dân Thành cúi đầu, đặt môi lên cổ cô, nhẹ nhàng phun hơi nóng ra.
Cô thở phì phò nói: “Nếu anh còn làm như vậy nữa tôi thật sự sẽ gọi cảnh sát! Từ Dân Thành, anh đừng đụng vào tôi nữa được không?! Tôi cảm thấy anh cực kỳ bẩn.”
Lúc Thẩm Oánh nói ra câu này, Từ Dân Thành liền dừng hết mọi động tác.
Anh rút tay lại rồi cười tự giễu.
Một phút sau, Từ Dân Thành nhìn Thẩm Oánh rồi nói với cô: “Tương lai sẽ không, em yên tâm!”
“Không có tương lai gì cả!” Thẩm Oánh vô thức phản bác: “Hai chúng ta tuyệt đối sẽ không có tương lai.”
Từ Dân Thành vẫn cười.
Anh hỏi Thẩm Oánh: “Em có còn nhớ ngày đó em đã nói gì không?”
Thẩm Oánh lắc đầu: “Tôi không nhớ.”
Từ Dân Thành nói: “Anh nhắc lại cho em nhớ.”
Thẩm Oánh không nói gì.
Từ Dân Thành nói: “Em nói với anh, đừng luôn nói không có tương lai, em đưa tương lai của mình cho anh, em không nhớ câu này sao?”
Làm sao cô không nhớ cho được, Thẩm Oánh không phải là người không giữ lời, cô không bao giờ quên những gì mình đã hứa.
Thấy Thẩm Oánh không lên tiếng, Từ Dân Thành nắm lấy cằm cô.
“Nhìn anh, trả lời vấn đề của anh đi.”
Thẩm Oánh cười nói: “Tôi không nhớ… cũng không phải cái gì quan trọng, sao tôi lại nhớ rõ được chứ?”