Chương : Tôi rất muốn dựa gần vào anh
“Cậu đi đâu thế?“
Châu Mỹ Duy say rượu, lá gan lớn hơn rất nhiều, hai tay cô ấy liều
chết giữ lấy cánh tay của Kiều Bích Ngọc, không cho cô đi: “Kiểu
Bích Ngọc, ân oán giữa chúng ta còn chưa giải quyết xong đâu,
không cho phép cậu đi.”
Kiểu Bích Ngọc nhìn người đã say khướt này, muốn nói chuyện
với cô ấy: “Ngày mai mình sẽ nói chuyện rõ ràng với cậu, bây giờ…”
“Không cho phép đi, không cho phép đi.”
Châu Mỹ Duy mềm cứng không ăn, chơi trò vô lại: “Kiều Bích
Ngọc, cậu nói đi, rốt cuộc cậu câu được ông chủ của mình từ khi nào
thế?”
“Cô ấy cần phải về nhà nghỉ ngơi.”
Sau lưng bọn họ, một giọng nói trầm thấp vang lên.
Cả người Châu Mỹ Duy cứng đờ, ánh mắt mơ hồ nhìn gương mặt
lạnh lùng ở trước mặt kia, theo bản năng, bàn tay đang giữ lấy Kiều
Bích Ngọc cũng buông ra.
“Tối nay Mỹ Duy uống rất nhiều.”
Kiểu Bích Ngọc quay đầu, có phần bận tâm về cô bạn thân của
mình.
Chẳng qua người đàn ông bên cạnh mặt không cảm xúc, lạnh
lùng nhìn cô, Kiểu Bích Ngọc chỉ cảm thấy phía sau lưng mình lạnh
toát.
Kiểu Bích Ngọc đã hạ quyết tâm, không để ý đến sống chết của
Châu Mỹ Duy nữa, dù sao Quách Cao Minh đã nói người của khu nghỉ
dưỡng sẽ chăm sóc cô ấy, nhất định là không ai dám động vào cô ấy.
“Đừng cậy mạnh đi giúp người khác nữa.” Anh lạnh nhạt nhắc
nhở một câu.
Kiểu Bích Ngọc mím môi, muốn phản bác câu gì đó, sau cùng lựa
chọn trầm mặc.
Cô nghĩ, ở trong mắt Quách Cao Minh, chỉ sợ phần lớn người đều
là “người khác”, người lọt vào mắt xanh của anh có bao nhiêu quý giá
đây.
Lúc bọn họ rời khỏi khu nghỉ dưỡng Hương Uyển đã là khoảng
giờ tối, trên con đường phồn hoa, ánh đèn không ngừng lóe sáng, hai
người sóng vai nhau bước đi trên đường. Dưới ánh đèn ấm áp, bóng
của bọn họ kéo dài, đan vào nhau, hiếm có được cảnh hài hòa ấm áp
như thế.
Kiều Bích Ngọc cúi đầu nhìn bóng của hai người bọn họ, bốn phía
yên tĩnh, bỗng nhiên nhịp tim của cô trở nên đập nhanh hơn, hình
như rất ít khi cô đi tản bộ với anh như thế.
Có lẽ ra khỏi con hẻm này, Quách Cao Minh sẽ bảo tài xế đến
đón bọn họ. Nhưng đột nhiên Kiểu Bích Ngọc lại hy vọng con hẻm
này có thể dài hơn một xíu, hơn nữa bước chân của cô có thể chậm
lại, chậm lại một xíu.
Đột nhiên Kiều Bích Ngọc cảm thấy bả vai mình hơi nặng, vẻ mặt
cô có phần ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông
bên tay trái.
Một chiếc áo khoác màu đen của người đàn ông phủ lên trên
người cô.
Động tác trên tay anh rất tự nhiên, giúp cô kéo áo khoác lại:
“Đừng lộn xộn.”
Áo trên người mang theo ấm áp, mang theo nhiệt độ của anh.
Kiều Bích Ngọc không dám từ chối, có thể là do ánh đèn đường
hơi mờ chiếu lên gò má cô, gò má cô hơi ửng đỏ.
“Quách Cao Minh.”
Cô vẫn cúi đầu như cũ, nhìn bóng dáng của hai người bọn họ
chồng vào nhau trên mặt đất, cô nhỏ giọng hỏi một câu: “Quách Cao
Minh, năm đó, rốt cuộc vì sao anh lại đến trường học của tôi làm trợ
giảng.”
Người đàn ông ở bên cạnh nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn gương
mặt ửng đỏ của cô.
Dáng vẻ hiện tại của cô giống như một nữ sinh thẹn thùng, hoàn
toàn khác hẳn với lần đầu tiên anh gặp cô, cô của lúc đó, khiến anh
khắc sâu ấn tượng.
Năm đó, cha của anh bị bệnh mà chết, anh từ nước Mỹ trở về
tham gia tang lễ, quá lâu không trở về, nhà họ Quách khiến cho anh
cảm thấy xa lạ, ngột ngạt.
Ngày đó anh đi đến thành phố Hải Châu để tìm một người bạn
tốt, anh mặc một bộ đồ đơn giản, đeo tai nghe màu trắng, vừa nghe
nhạc, vừa hững hờ đi trên đường.
Lúc này mặt trời xuống núi, một con ngõ nhỏ ở trước trường
trung học phổ thông Phương Đông của thành phố Hải Châu lộ ra rất
vắng lặng, dưới ánh chiều tà, đối diện là một ngôi trường trang
nghiêm, lá rụng rơi xuống bên ngoài bờ tường, mang đến cảm giác có
hơi bi thương.
Anh hoàn toàn không nghĩ đến, lúc đi qua cây hòe già, ở chỗ lối
rẽ, lại có một nữ sinh từ trên trời rơi xuống.
Cô cứ như thế đột nhiên không kịp chuẩn bị xâm nhập vào thế
giới của anh, cơ thể mềm mại ấm áp của cô bổ nhào trên người anh.
Dưới ánh chiều tà có một vẻ đẹp mông lung, anh nhìn cô, trong
nháy mắt anh ngây ngẩn cả người.
Thậm chí trong đầu anh còn hiện lên một loại suy nghĩ kỳ quái,
anh cho rằng, anh đã gặp được thiên thần trong bức tranh sơn dầu
của William-Adolphe Bouguereau.
“Này, anh đi mà không nhìn đường à.”
Chẳng qua một giây sau, giọng nói của cô đã làm cho anh lấy lại
tinh thần, cô nhanh chóng từ trên người anh đứng dậy, đồng thời
cũng không xin lỗi anh, ngược lại là kẻ xấu cáo trạng trước.
Anh đang chuẩn bị lên tiếng, nhưng cô nữ sinh trước mắt kia,
nhìn cũng không nhìn người bị hại là anh lấy một lần, nhanh chân
chạy đi.
Anh chỉnh trang lại quần áo trên người, đứng dưới cây hòe già,
yên lặng nhìn theo bóng dáng chạy đi của cô, động tác của cô có
phần vội vàng, giờ đây anh mới hiểu được, thật ra cô rất khẩn trương,
cô chỉ đang cậy mạnh mà thôi.
Không thể nói là cảm giác gì, có xíu xoắn xuýt, có chút chần chờ,
mấy ngày đó, anh càng thêm bực bội, trong đầu không ngừng hiện
lên bóng dáng kia.
Anh không quên được cô, đột nhiên rất muốn gặp lại cô, không
biết vì cái gì, chỉ là rất muốn gặp lại.
“Không biết.
Dưới ánh đèn đường hơi mờ, bóng đêm lại rất yên tĩnh, anh đột
nhiên quay người, hai tay đè lên bả vai của cô, ánh mắt thâm trầm
nhìn thẳng vào mắt cô: “Kiều Bích Ngọc.”
Anh trầm thấp lẩm bẩm gọi tên cô.
Kiểu Bích Ngọc hơi sững sờ, cô hỏi anh vì sao lại đến trường của
cô làm trợ giảng, anh lại còn nói anh không biết.
Cô trợn tròn mắt, nhìn thấy anh cúi đầu, đến gần chính mình,
nhịp tim của cô đập “thình thịch”, cả người cương cứng, đôi môi
mỏng của anh khẽ hôn lên môi cô.
Không thô bạo như ngày thường, anh hôn rất dịu dàng, cẩn thận
từng li từng tí.
“Đừng như vậy.”
Mặt cô đỏ bừng, trong lòng có chút bối rối, khẩn trương nhìn
anh.
Anh bỗng nhiên dừng lại động tác, ánh mắt hung dữ nhìn cô, bọn
họ cách nhau gần như thế, hơi thở quấn quanh nhau.
“Kiều Bích Ngọc, cô đừng quên, bây giờ cô đã là vợ của tôi, còn
muốn tôi phải đợi bao lâu nữa.”
Anh rất giận, rất buồn bực, Kiều Bích Ngọc lại nghe không hiểu.
Chính bản thân Quách Cao Minh cũng không biết mình tức cái gì,
gương mặt anh lạnh lùng, không nói gì thêm, xoay người rời đi, để lại
cô dựa người vào vách tường, ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng anh.
“Này.
“Này, Quách Cao Minh.”
Rõ ràng trong lòng dâng lên khẩn trương, cô có chút vội vàng
đuổi theo sau.
Không đuổi kịp đôi chân dài của anh, Kiều Bích Ngọc có chút ủy
khuất, lại có chút tức giận, tính tình tùy hứng phát tác, ngồi ở ngay
trong con hẻm nhỏ: “Quách Cao Minh, chân của tôi đau.”
Bóng dáng cao lớn ở phía trước lập tức dừng lại, anh quay đầu
nhìn về phía cô, đôi mắt thâm trầm hơi run lên.
Cô cứ thế mà ngồi trên đường.
“Xảy ra chuyện gì?“ Anh quay lại, đi đến gần cô, bước chân có
hơi vội vàng.
Kiều Bích Ngọc tức giận đến mức phồng má, không nhìn anh, chỉ
lẩm bẩm: “Chân bị phù, chuột rút.”
Có lẽ là do hôm nay bước đi nhiều, lúc mang thai dễ bị phù chân,
chuột rút, tuy không khoa trương như cô nói, nhưng cô không nói
dối.
“Này, anh làm gì thế.”
“Mất mặt lắm, thả tôi xuống, thả tôi xuống.”
Vẻ mặt của Kiểu Bích Ngọc đột nhiên trở nên xấu hổ, giãy dụa
hét to.
“Kiều Bích Ngọc!”
Quách Cao Minh trực tiếp bế cô lên, cúi đầu, ánh mắt hung dữ
trừng mắt nhìn người phụ nữ ở trong ngực, cắn răng nghiến lợi gọi
tên cô.
Vẻ mặt cô hơi ngây ngốc một lát, lập tức ngoan ngoãn.
Quách Cao Minh cao một mét tám mươi lăm, bình thường anh
yêu thích quyền anh, cận chiến gì đó, anh bế cô lên một cách dễ
dàng, mỗi một bước đi đều rất vững vàng.
Kiểu Bích Ngọc giãy dụa nằm trong ngực anh, mặt cô hơi nóng
lên, nhưng trong lòng lại không cách nào phủ nhận cảm giác yên tâm
kia, dường như chỉ cần có anh, cô không sợ gì cả.
“Chồng cô ấy rất đẹp trai, em cũng muốn được bế công chúa
như vậy, anh nhanh lên.”
“Bà xã à, trọng lượng của em quá nặng, trước tiên em bớt mập
đi, vóc dáng anh nhỏ bé, không bế nổi em đâu.”
Ở phía đối diện có một đôi nam nữ đang nhìn về phía bọn họ,
người phụ nữ hờn dỗi nhìn chằm chằm vào người đàn ông của mình,
có chút bất mãn với anh ta: “Anh còn không biết ngượng nói vóc
dáng mình nhỏ bé, lúc đầu, mắt em mù hay sao mà lại coi trọng người
như anh.”
Người đàn ông lập tức cầu xin tha thứ: “Bà xã à, nhà bọn họ nhất
định theo chủ nghĩa nữ quyền, em nhìn xem, người đàn ông kia dáng
dấp đẹp trai như thế, nhất định là dựa vào sắc đẹp để ăn bám, bà xã,
anh không giống thế, anh có thể nuôi được em.”
Ánh mắt Kiểu Bích Ngọc đối diện với hai người kia, trong nháy
mắt, mặt cô đỏ bừng.
“Quách Cao Minh, anh thả tôi xuống, tôi tự đi được… Rất nhiều
người đang nhìn đấy.” Cô nhỏ giọng phản kháng.
Vòng tay ôm cô càng chặt hơn, người đàn ông cúi đầu nhìn cô
một lúc lâu mới tức giận lên tiếng: “Kiều Bích Ngọc, thì ra cô cũng
biết xấu hổ.”
Lần đầu tiên nghe thấy anh mắng mình, Kiều Bích Ngọc trợn tròn
mắt, vẻ mặt ngơ ngác.
Quách Cao Minh nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của cô, anh
bỗng nhiên có chút tức giận, không biết là giận hành vi trong quá khứ
của mình quá ngốc, hay là vì cô gái này quá ngốc.
“Kiều Bích Ngọc, nuôi cô thật đúng là phiền phức.”
Giọng nói của anh trầm thấp, có phần tức giận, càng nhiều hơn là
bất đắc dĩ.
Đi đến cuối con hẻm nhỏ, xung quanh càng lúc càng có nhiều
người đi đường, cô vùi mặt vào trong ngực anh, hai tay ôm lấy cổ
anh, giờ phút này, cô thật sự có chút không muốn buông ra.