Chương : Quách Cao Minh, anh tỉnh lại
“Ngồi xuống.”
Quách Cao Minh nhét cô vào bên trong một chiếc taxi, còn cố ý
thắt dây an toàn cho cô, đây không phải là xe của nhà họ Quách, đối
với “người ngoài” này, anh tương đối không yên lòng.
Mà bác tài ngồi ở vị trí ghế lái gặp phải một áp lực to lớn, tuy
không biết hai vị hành khách này, nhưng khi người đàn ông kia liếc
thoáng qua ông ta một cái, ánh mắt lạnh lùng kia, dường như khiến
ông ta lái xe cẩn thận hơn, không mắc một lỗi nào.
“Chân của cô sao rồi?”
Xe chậm rãi lăn bánh, Quách Cao Minh ngồi ở bên cạnh cô, lông
mày cau lại nhìn về phía hai chân cô.
Đại khái bởi vì vừa rồi Kiều Bích Ngọc giở thủ đoạn vô lại, hành
động cô trực tiếp ngồi trên đường lớn kia khiến cho Quách Cao Minh
cảm thấy hết hồn, cho rằng cô mang thai, chân bị chuột rút, tình thế
cấp bách, thậm chí còn không đợi tài xế của nhà họ Quách, trực tiếp
lái xe về.
Kiểu Bích Ngọc bị anh nhìn đến ngượng ngùng.
Cô chột dạ cúi đầu, đang nghĩ xem nên làm như thế nào để lừa
dối cho qua chuyện này, đột nhiên chuông điện thoại di động của cô
vang lên, cô nâng cao tinh thần, lập tức lấy điện thoại di động ra
nghe.
“Kiểu Bích Ngọc, cháu có gặp Quách Cao Minh không?” Là ông
cụ Quách gọi điện thoại đến.
Ngược lại Kiều Bích Ngọc cảm thấy kỳ lạ, cô trả lời chi tiết: “Có ạ,
chúng cháu đang cùng nhau trở về.
Đầu dây bên kia điện thoại, ông cụ Quách nghe được cô nói như
thế, ông cụ không hỏi nhiều nữa, mở miệng dạy dỗ một câu: “Sau này
nếu như cháu gặp phải chuyện rắc rối gì, trực tiếp nói cho thằng bé
biết, thằng bé là chồng của cháu.”
“Ông nội, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Kiều Bích Ngọc
thật sự không hiểu.
“Thằng bé không nói cho cháu biết à? Thằng nhóc thối tha đó
nghe nói cháu muốn vay tiền, vội vàng gọi điện thoại cho cháu, sau
đó lại lái xe ra ngoài tìm cháu.”
Mặt của Kiều Bích Ngọc không khỏi đỏ lên: “Không phải là anh ấy
đi ngang qua ạ?”
“Thằng bé cố ý đi tìm cháu.”
Ông cụ Quách nặng nề ném xuống một câu tiếp theo, cảm thấy
hai người này thật đúng là… Hừ, mặc kệ những năm này trải qua
chuyện gì, thật đúng là giày vò.
Điện thoại bị ông cụ cúp ngang, trong lòng Kiều Bích Ngọc giật
thót nhìn màn hình di động, đầu óc hơi rối loạn.
Mà người đàn ông ngồi bên cạnh cô, loáng thoáng có thể nghe
thấy bọn họ nói chuyện điện thoại, mím môi, ánh mắt nhìn chằm
chằm vào người bên cạnh, có mấy lời muốn nói lại thôi.
“Chân của cô sao rồi?”
Giọng điệu của anh phức tạp, lặp lại hỏi một lần nữa.
Kiều Bích Ngọc cúi đầu, có chút không dám nhìn thằng vào ánh
mắt nóng rực của anh, đôi chân dài lắc lư: “Tôi không sao rồi.”
Quách Cao Minh nhìn động tác ngây thơ đung đưa chân kia của
cô, đôi môi mỏng nhếch lên, khẽ cười một tiếng.
Thật ra Kiều Bích Ngọc mang thai tương đối dễ phục vụ hơn
những gì anh nghĩ, trước mắt, cô không có phản ứng nôn nghén,
ngẫu nhiên kén ăn, không có triệu chứng uất ức, nóng nảy, buồn bực
gì, cô cũng không nũng nịu gì, tính ra, cô vẫn tương đối “ngoan”.
“Tháng sau tôi sẽ đem công việc giao cho đám người Tiêu Kiệt,
sau này tôi sẽ có thêm thời gian ở nhà cùng cô.” Anh đột nhiên
chuyển đề tài, giọng nói bình thản.
Sau khi Kiểu Bích Ngọc nghe rõ những lời anh nói thì vô cùng
ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh.
Giống như là được yêu thương mà cảm thấy lo sợ, cô có phần lắp
bắp nói: “Tôi, tôi ở trong nhà rất ổn, ông nội đối xử rất tốt với tôi,
không cần làm phiền…
Anh nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, lông mày cau lại, có mấy lời
muốn nói.
Thế nhưng đột nhiên, ánh mắt Quách Cao Minh ngưng lại, giọng
nói vội vàng thúc giục tài xế: “Rẽ phải!”
Quách Cao Minh vừa mới nói xong, lúc tài xế nhìn thấy gương
chiếu hậu thì vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Phía sau bọn họ có một chiếc xe Bentley màu trắng giống như bị
điên, dùng tốc độ vô cùng nhanh chạy về phía trước, đột nhiên xông
thẳng, đâm về phía bọn họ.
Tài xế luống cuống, ông ta muốn phanh lại, muốn tránh đi, tay
run rẩy đánh tay lái.
Xe đột nhiên rẽ sang một bên, trong xe, Kiều Bích Ngọc trời đất
quay cuồng, hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Nhưng cho dù tài xế đã đánh lái thì vẫn không né được chiếc xe
Bentley màu trắng ở phía sau kia, Kiều Bích Ngọc trợn tròn mắt, nhìn
thấy trong gương chiếu hậu có phản xạ ánh sáng, chiếc xe kia hiện
lên một gương mặt quen thuộc, là Doãn Thành Trung.
Anh ta uống say, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt đỏ ngầu, hung ác cầm
tay lái, tăng tốc tối đa: “Quách Cao Minh, anh chết đi.”
Cô bị dọa đến mức đầu óc trống rỗng, hoảng loạn nhìn cái chết
đang đến gần mình, luống cuống không biết nên làm như thế nào cho phải.
“Đưa hai tay lên ôm lấy đầu.”
Cô nghe không rõ lắm, chỉ thấy vẻ mặt Quách Cao Minh tràn đầy
lo lắng, dùng tốc độ rất nhanh nhào vào người cô, ôm chặt lấy cô.
“Rầm!”
Một âm thanh đỉnh tai nhức óc vang lên, chiếc xe bị va chạm
mạnh, đập vào hàng rào bên tay trái sườn núi, rơi xuống, chỉ nghe
thấy những tiếng “rầm rầm rầm”, chiếc xe lật nhào dưới sườn núi, tất
cả đều hỗn loạn.
Sau cùng rốt cuộc cũng ngừng lại, vỏ kim loại của xe bị làm cho
biến hình, bánh xe hướng lên trên.
Bên dưới đường núi tối đen, từ trong đống sắt vụn của xe, một
mùi máu tươi xộc lên.
“Có bị thương không?”
Một lúc lâu sau, trong không gian nhỏ hẹp này, trong một không
gian hít thở không thông, truyền ra một giọng nói khàn khàn.
Xe bị biến dạng nghiêm trọng, đầu óc của Kiều Bích Ngọc rất
choáng váng, nhưng cô không bị thương gì, bởi vì Quách Cao Minh
nhào lên người cô, gần như thay cô chịu hết lực va chạm.
Nơi này là sườn núi dưới đường cao tốc, đưa tay lên không thấy
năm đầu ngón tay, cô không nhìn thấy rõ gương mặt của Quách Cao
Minh, nhưng có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh.
“Tôi, tôi không bị thương.”
Trong lòng cô tràn ngập hoảng sợ và bất an, nhưng anh ở ngay
trước người cô, ý thức của cô có chút mơ hồ không rõ, trong lòng
không ngừng nói với chính mình, nhất định phải tỉnh táo lại, không
sao cả, không được yếu ớt.
Tài xế ở trước mặt cũng không nhúc nhích, thậm chí ngay cả
tiếng hít thở cũng không nghe thấy nữa.
Bốn phía đều là tĩnh mịch, còn có mùi máu tươi rất nồng khiến
cho người ta cảm thấy khó chịu, cơ thể của cô không nhịn được hơi
run rẩy, cô muốn giấy dụa, muốn chui ra khỏi xe, còn muốn lớn tiếng
hét lên, nhưng nước mắt cứ thế rơi xuống.
Giờ phút này đây, cô luống cuống, cô rối bời, cô thật sự không
biết phải làm sao.
“Đừng sợ, rất nhanh sẽ có người tới.” Bên tai vang lên giọng nói
trầm thấp quen thuộc kia.
Anh khó khăn đưa tay ra, giống như là dùng chút sức lực cuối
cùng chạm vào giọt nước mắt trên má cô, giống như là đang an ủi, cổ
vũ cô.
Cô nâng tay lên ôm lấy anh, thế nhưng Kiều Bích Ngọc cảm giác
được có chút chất lỏng tanh nồng dính lên khóe môi mình, cô biết đó
không phải là nước mắt của cô, mà là máu.
Máu từ trên trán của anh nhỏ xuống gương mặt của cô.
Sắc mặt của cô tái nhợt, động tác trên tay cứng nhắc, cô cầm
bàn tay anh, tay anh lạnh buốt.
“Quách Cao Minh.”
“Quách Cao Minh, anh sao rồi.”
Nước mắt của cô càng thêm không ngừng chảy ra, nỗi sợ hãi này
khiến cho hơi thở của cô trở nên rối loạn, anh luôn là người mạnh mẽ
như thế, cho tới bây giờ, anh sẽ không xảy ra ngoài ý muốn.
Nhưng bây giờ, anh dựa vào cô gần như thế, lúc này cô mới phát
hiện ra, trên người Quách Cao Minh lạnh buốt, gần như không có
nhiệt độ cơ thể.
“Quách Cao Minh, Quách Cao Minh, anh tỉnh lại đi, anh đừng làm
tôi sợ, trả lời tôi một tiếng có được không.”
“Quách Cao Minh.”
“Cứu mạng, cứu mạng.”
Cô khàn giọng kêu lên, cố gắng muốn leo ra ngoài tìm người cứu
viện, thế nhưng cô không có sức, không tránh thoát được, cứu mạng,
nhanh đến cứu anh.
Cứu anh.
Không biết qua bao lâu, trong chiếc xe nhỏ hẹp này tràn ngập hơi
thở tử vong, khi cô vô lực nhắm mắt lại, tất cả quay về tĩnh mịch.
Có tiếng bước chân vội vàng chạy đến.
Não bộ của cô bị chấn động, ý thức choáng váng không rõ,
nhưng cô rất chắc chắn có tiếng bước chân chạy đến bên này.
“Bé cưng.”