Chương : Là cô vứt bỏ anh ấy không để ý, tính mạng của Quách Cao Minh gặp nguy hiểm
“Vì sao lại xảy ra loại chuyện này?”
“Trán chảy quá nhiều máu, xương bả vai bên phải chịu lực va
chạm lớn dẫn đến gãy xương, huyết áp và nhịp tim đều yếu, chức
năng của phổi và tim xuất hiện dấu hiệu suy kiệt.”
“Sáu năm trước anh ấy cũng đã từng gặp qua một lần tai nạn xe
cộ nghiêm trọng, lập tức phái người liên hệ với bác sĩ bên Mỹ.”
Bên tai có rất nhiều âm thanh ầm ï, hỗn loạn.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị người ta tức giận, hung ác đá
mạnh một chân, một giọng nói quen thuộc tức giận bất bình quát
tháo.
“Đám rác rưởi các người, hiệu suất làm việc thấp như thế, xảy ra
tai nạn xe cộ lâu như vậy mới phái người đi cứu viện, con mẹ nó, nếu
như anh ấy không thể tỉnh lại, tất cả các người sẽ phải chôn cùng.”
Một tiếng gầm thét rất lớn, cô gái nằm trên giường bệnh hoảng
sợ mở mắt ra.
Trên người Kiều Bích Ngọc mặc một bộ đồ đồng phục bệnh nhân,
sắc mặt tái nhợt, cơ thể run rẩy, ánh mắt mê mang nhìn trần nhà màu
Trong đầu rất rối loạn.
“Kiểu Bích Ngọc!”
Người đàn ông đứng bên ngoài cửa phòng nhìn thấy cô tỉnh lại,
vội vàng chạy vào: “Kiều Bích Ngọc, rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Vì sao hai người lại gặp tai nạn giao thông?”
“Vì sao cô được người ta nhanh chóng đưa đến bệnh viện, còn
Quách Cao Minh vẫn ở lại trong xe, vì sao cô lại bỏ mặc anh ấy ở đó,
cô có biết hay không, so với cô, anh ấy bị thương nặng hơn gấp nhiều
lần, bất kỳ khi nào đều có thể mất đi tính mạng, tại sao cô lại ích kỷ
như thế?”
Lục Khánh Nam chạy đến trước giường bệnh, hung dữ trừng mắt
nhìn gương mặt mê mang của cô, nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
Vẻ mặt cô ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn gương mặt tràn đầy lửa giận
của Lục Khánh Nam, Kiều Bích Ngọc chưa từng nhìn thấy Lục Khánh
Nam tức giận như thế, đầu óc của cô có chút chưa kịp hoạt động,
giống như không cách nào suy nghĩ, ngơ ngác nhìn anh ta.
Bên tai không ngừng quanh quẩn câu nói của Lục Khánh Nam:
“Bất kỳ khi nào đều có thể mất đi tính mạng.”
“Quách Cao Minh.” Cô lẩm bẩm cái tên này.
Ánh mắt của Kiểu Bích Ngọc ngơ ngác, đoạn ký ức máu tanh
đáng sợ kia lập tức hiện lên trong đầu của cô, người anh lạnh buốt,
ngay cả khóe môi của cô, dường như còn lưu lại mùi máu tươi của anh.
“Anh, anh ấy thế nào, Quách Cao Minh, hiện tại anh ấy… Cô run
rẩy lên tiếng, vành mắt đỏ bừng, không khống chế được, nước mắt chảy ra.
Anh sao rồi?
“Kiều Bích Ngọc, cô cho rằng anh ấy thế nào?”
Lục Khánh Nam vô cùng tức giận, đối mặt với Kiều Bích Ngọc,
anh ta liên tục gầm thét: “Lúc đó nhất định là Quách Cao Minh đã
che chở cho cô, thay cô ngăn cản lực va chạm, cô hỏi anh ấy thế
nào… Cô cảm thấy sau một vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy,
anh ấy còn có thể thế nào?”
Cô nhìn anh ta, ánh mắt ngơ ngẩn, đột nhiên tim cô đập rất
nhanh.
“Có người ở trong tối âm thầm tung tin, tôi không ép xuống được.”
“Cho dù là ai nhân cơ hội này chèn ép tập đoàn IP&G, cần phải
lập tức thông báo cho tất cả cổ đông, triệu tập cuộc gọi khẩn cấp,
phong tỏa tất cả tin tức, chuyện Quách Cao Minh bị thương nặng,
hôn mê bất tỉnh, tuyệt đối không thể truyền ra.”
Ở trên hành lang trong bệnh viện truyền đến tiếng ồn ào, là giọng
nói của Bùi Hưng Nam, giọng điệu của anh ta rất nóng này, cùng với
thái độ tao nhã của anh ta trong ngày thường là hoàn toàn tương
phản, rõ ràng là rất lo lắng.
“Cha tôi đâu, cha tôi đâu, ông ấy ở đâu.“ Đột nhiên ở một bên
thang máy khác, Quách Thanh Nga vội vàng đi đến.
Vốn dĩ bên ngoài phòng bệnh đã rất rối loạn, nhất là khi nhìn thấy
Quách Thanh Nga đến, sắc mặt của đám người Bùi Hưng Nam càng
thêm ngưng trọng, khó coi.
Lục Khánh Nam không liếc mắt nhìn người phụ nữ trên giường
bệnh nữa, anh ta sải bước đi ra ngoài.
Sắc mặt anh ta lạnh lùng nhìn Quách Thanh Nga ở trước mặt, nói
chuyện không chút khách sáo nào: “Nơi này không chào đón bà, tốt
nhất bà nên lập tức rời đi.”
Quách Thanh Nga nhìn Lục Khánh Nam ở trước mặt, lửa giận
xông lên não, cắn răng nghiến lợi quát tháo: “Vụ tai nạn xe cộ này
của Quách Cao Minh không liên quan gì đến Thành Trung cả, tôi
muốn các cậu lập tức thả người.”
“Không thể nào.”
Bùi Hưng Nam đi lên một bước, lạnh lùng nói ra ba chữ.
Doãn Thành Trung lái xe đâm vào đuôi xe taxi chở hai vợ chồng
Quách Cao Minh, đây là có ý định mưu sát, bọn họ tuyệt đối sẽ không
buông tha cho Doãn Thành Trung.
Quách Thanh Nga nhìn thái độ cường ngạnh của bọn họ, trong
lòng bà ta có phần luống cuống, tất cả chứng cứ đều chứng minh
Doãn Thành Trung đã phạm tội, mà bây giờ Quách Cao Minh bị
thương nặng, nếu như Doãn Thành Trung bị định tội, như vậy…
Bà ta vội vã quay đầu, nhìn về phía quản gia của nhà họ Quách,
lớn tiếng chất vấn: “Cha tôi đâu, ông ấy ở đâu?”
“Tôi có việc muốn tìm ông ấy, vụ tai nạn xe cộ này, nhất định
không đơn giản như thế, Thành Trung quả thật có bất hòa với Quách
Cao Minh, nhưng thằng bé không đến mức làm ra loại chuyện ngu
xuẩn như vậy, nhất định là Kiều Bích Ngọc, nhất định là do người phụ
nữ kia khiêu khích, Thành Trung vô tội.”
Sắc mặt của quản gia nhà họ Quách nghiêm túc, không còn dáng
vẻ thân thiết như ngày thường, ông ta trầm giọng nói một câu: “Ông
cụ đã bay sang nước Mỹ.”
Quách Thanh Nga vô cùng tức giận: “Cha tôi đi nước Mỹ, vậy bây
giờ tập đoàn phải làm sao bây giờ, Thành Trung phải làm sao bây giờ,
tất cả các người đều chờ Quách Cao Minh khỏe mới có thể giải quyết
vấn đề ư, nếu như cậu ta chết rồi…”
Sau lưng có một vệ sĩ cao to vạm vỡ với vẻ mặt lạnh lùng, lập tức
giơ súng trong tay lên, chĩa vào trán bà ta.
“Chú ý lời nói của bà.“ Anh ta cắn răng nghiến lợi uy hiếp một
câu.
Không ai có thể ở ngay trước mặt bọn họ nguyền rủa cậu chủ
Quách.
Sắc mặt của Quách Thanh Nga xanh mét, ánh mắt hoảng sợ nhìn
họng súng đen ngòm kia, bà ta nuốt một ngụm nước bọt, không còn
dám nói lung tung nữa.
“Ông cụ và cậu Cao Minh cùng nhau sang nước Mỹ, những người
còn lại, bao gồm cả Doãn Thành Trung, tất cả nhân viên có liên quan
đến vụ tai nạn xe cộ đều bị cấm rời khỏi thành phố Bắc An.”
Quản gia nhìn thẳng vào Quách Thanh Nga, gẳn từng chữ, sau đó
còn trịnh trọng bổ sung thêm: “Trước khi cậu Cao Minh tỉnh lại,
không cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào.”
Sắc mặt Quách Thanh Nga hoảng hốt, chỉ có thể gật đầu.
Lúc này người vệ sĩ ở sau lưng mới miễn cưỡng thu lại súng.
“Hội nghị cổ đông không có người nào đáng tin cậy, tập đoàn
IP&G đang rất hỗn loạn, phiên giao dịch vào sáng hôm nay đã dừng,
không ai nghĩ đến một vụ tai nạn bình thường lại có liên quan rộng
như vậy.”
“Tiêu Kiệt, anh lập tức đi thông báo cho các quản lý cấp cao biết,
nhớ phải tìm người tin tưởng được, bên phía truyền thông tôi sẽ giúp
đè xuống.”
Đám người Lục Khánh Nam đang sốt ruột thương lượng đối sách,
mà cô gái trong phòng bệnh thì chậm rãi dựa người vào đầu giường,
cô muốn biết thêm về tin tức của anh, càng nhiều tin tức có liên quan
đến anh.
“Cô ta đã tỉnh.”
“Đã hỏi cô ta, vì sao cô ta lại sớm được đưa đến bệnh viện
chưa?”
“Cao Minh đâu, vì sao cô ta lại để mặc Cao Minh.”
“Rầm!”
“Hỏi cô ta cũng như không, cô ta chính là loại người chỉ biết
quan tâm chính mình.”
Cửa phòng bệnh bị Lục Khánh Nam đá mạnh.
Kiểu Bích Ngọc ngơ ngác nhìn cánh cửa bị đóng chặt, cánh cửa
ngăn cách âm thanh bên ngoài, trong phòng bệnh rộng rãi chỉ có một
mình cô, rất lạnh lẽo.
Trong căn phòng bệnh này, không ai để ý cô, không ai quan tâm
Không có Quách Cao Minh, cô chẳng là gì.
Giống như những lời châm chọc lúc đầu, nếu như không phải cô
ngoài ý muốn mang thai cốt nhục của nhà họ Quách, Kiều Bích Ngọc
cô chẳng là gì cả, không ai để ý đến cô.
Đây không phải là thời điểm để tự thấy xót xa, nước mắt cô rơi
xuống, không phải vì ủy khuất, chỉ là…
“Tôi cũng rất lo lắng cho anh ấy.”
Tôi cũng rất lo lắng cho anh ấy, thứ tôi muốn không phải là danh
phận mợ chủ nhà họ Quách này, cũng không muốn anh ấy bảo vệ tôi,