Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

chương 156

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Đi gặp người lớn trong nhà, đây là người đàn ông của cháu

Xe vững vàng dừng lại, tài xế lập tức cung

kính mở cửa xe, người đàn ông ngồi ở ghế sau di

ra, nhưng người phụ nữ ở trong xe lại có phần

chần chờ.

“Xuống xe đi.”

Quách Cao Minh đứng ở bên ngoài xe, sắc

mặt hơi tức giận nhìn thoáng qua người phụ nữ ở

trong xe.

Kiều Bích Ngọc bị ánh mắt anh nhìn như thế,

cô có xíu chột dạ, nhất là ngước mắt nhìn viện an

dưỡng có tường bao màu trắng vây xung quanh

này, cô càng thêm khẩn trương.

Cô đã lâu không đến thăm hỏi dì út Cung

Nhã Yến của mình, cô cúi đầu nhìn phần bụng đã

lộ rõ của mình, hơn nửa năm rồi.

Bụng của cô đã lớn như thế, cô vẫn không

có dũng khí nói cho Cung Nhã Yến biết chuyện

mình mang thai, lúc này cô phải nói như thế nào đây.

“Em vẫn chưa nhắc đến anh với dì ấy ư?”

Sắc mặt của Quách Cao Minh trầm xuống,

anh rất không vui.

“Em vẫn luôn tìm cơ hội thích hợp.” Kiều

Bích Ngọc đành phải thò đầu ra khỏi xe, tìm cớ

cho mình.

Hai người sóng vai nhau đi đến viện an dưỡng.

Sau khi cô suy nghĩ một lúc, cô không quên

nói cho anh biết: “Đúng rồi Quách Cao Minh, một

lát nữa gặp dì út của em, anh không thể bày ra

vẻ mặt lạnh lùng đâu nhé, hơn nữa có khả năng

dì út của em không thích anh.”

“Không thích anh?”

Quách Cao Minh dừng bước, giọng nói lạnh

lẽo, anh càng thêm không vui.

Kiều Bích Ngọc ngoài cười nhưng trong

không cười an ủi người đàn ông của mình:

“Không có gì, lúc trước em gả cho Doãn Thành

Trung, dì út của em cũng không thích anh ta, sau

đó mới chậm rãi tiếp nhận, thật ra chủ yếu là do

dì ấy cảm thấy con nhà giàu đều không quá đáng.

“Quách Cao Minh, anh chờ ở đây trước nhé,

em vào trước xem tình hình như thế nào.”

Sau khi nói xong, Kiều Bích Ngọc rất vô

trách nhiệm, chính mình chuồn đi trước.

Sắc mặt Quách Cao Minh tối sầm, trừng mắt

nhìn bóng dáng của cô rẽ trái vào một căn

phòng bệnh, đơn giản là rất chán nản.

“Cung Nhã Yến không ở viện an dưỡng.”

Một bên khác trên hành lang đột nhiên

truyền đến giọng nói quen thuộc, Quách Cao

Minh nhíu mày, nghiêng người sang nhìn qua,

thấy đối phương nhanh chân đi về phía mình, sắc

mặt mang theo vẻ phức tạp.

“Buổi sáng hôm nay Cung Nhã Yến đã đi

theo một người đàn ông ra ngoài, bà ấy không ở

trong viện an dưỡng.”

Doãn Thành Trung đứng cách anh một mét,

lạnh lùng lặp lại một lần, hai người đàn ông đối

mặt với nhau, cả hai người bọn họ đều không có

sắc mặt tốt.

“Hôm qua là tết đoan ngọ, nhưng vì bận rộn,

cho nên hôm nay tôi mới có thể mang theo một

vài thứ đến thăm, thuận tiện nhìn xem dì Nhã Yến

có cần giúp đỡ gì không.”

Doãn Thành Trung là người lên tiếng trước,

hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục màu đen,

dáng người thẳng tắp, cả người lộ ra rất nghiêm

cẩn, ngay cả nói chuyện cũng trầm ổn hơn

nhiều.

“Chẳng qua tôi phát hiện ra, bệnh tình của

Cung Nhã Yến không cần đến sự giúp đỡ của

tôi: Anh ta dừng lại một lúc, ánh mắt suy nghĩ

sâu xa nhìn Quách Cao Minh ở trước mặt.

“Có nhà họ Quách chăm sóc, đương nhiên

không cần đến tôi.

Giọng điệu của Doãn Thành Trung mang

theo tự giễu.

Chẳng qua lúc ánh mắt anh ta nhìn về phía

Quách Cao Minh lại càng thêm phức tạp, còn có

chút không rõ.

“Từ sáu năm trước anh đã bắt đầu chú ý đến

việc tìm kiếm người có tim phù hợp với Cung

Nhã Yến rồi à?” Lời này, Doãn Thành Trung

không nhịn được, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.

Quách Cao Minh không trả lời anh ta, anh

cau mày, đánh giá người em họ ở trước mặt, cảm

giác từ khi vụ tai nạn xe kia xảy ra, sau khi anh ta

ra tù, Doãn Thành Trung đã thay đổi rất nhiều.

Chẳng qua anh vẫn không có hứng thú nói

chuyện với anh ta, sải bước đi đến trong phòng

bệnh, muốn đưa Kiều Bích Ngọc về nhà.

Doãn Thành Trung có phần nóng nảy, anh ta

đi lên trước một bước, ngăn cản Quách Cao

Minh: “Hiện tại Kiều Bích Ngọc rất một lòng với

anh, đối với chuyện anh đã làm, cô ấy rất cảm

kích, chắc hẳn cô ấy rất yêu anh.”

“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

Quách Cao Minh nhìn thấy thái độ này của

anh ta, trong nháy mắt, sắc mặt anh âm trầm.

Khóe môi Doãn Thành Trung nở nụ cười

châm chọc: “Tôi biết, tôi không tranh nổi với anh,

tôi cũng biết rõ, anh vì cô ấy mà đi làm trợ giảng,

thậm chí anh còn thay cô ấy đỡ đạn, chẳng qua

Quách Cao Minh, lần đi du lịch cấp ba kia, vì sao

Kiều Bích Ngọc lại không may gặp gỡ đám người

xấu, là nhằm vào cô ấy, hay là nhằm vào anh,

trong lòng anh rõ ràng hơn ai hết.“

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio