Chương : Chiếc hộp gỗ nhỏ của em
“Lần tai nạn xe cộ kia, đúng là do tôi uống
say, tôi muốn đuổi theo hai người, thế nhưng tôi
thật sự không nghĩ đến việc đâm xe, xe của tôi bị
người ta động tay động chân, rõ ràng đối
phương muốn mạng của anh, đối thủ của anh
cũng giống như anh vậy, một chiêu mượn dao
giết người này thật đúng là đủ hung ác.”
Ánh mắt Doãn Thành Trung sáng rực nhìn
chằm chằm vào anh, mang theo một số hận ý.
“Nhưng sau khi chuyện này xảy ra, tất cả
mũi nhọn đều hướng về phía Kiều Bích Ngọc,
bọn họ đều đang nói, bởi vì ân oán giữa tôi và
Kiều Bích Ngọc, cho nên đã liên lụy đến cậu chủ
nhà họ Quách, cho dù người bên ngoài có nói
như thế nào, nhưng trong lòng Quách Cao Minh
anh tự rõ ràng, là anh liên lụy đến Kiểu Bích
Ngọc, đừng tự cho rằng mình cứu được cô ấy thì
có bao nhiêu vĩ đại, anh mới chính là tai họa lớn
nhất của cô ấy.
Cảm xúc của Doãn Thành Trung có phần
kích động, anh ta cắn răng nghiến lợi nói, mang
theo không cam lòng và phẫn nộ.
“Không có anh, Kiểu Bích Ngọc có thể sống
càng thêm tốt hơn.”
Câu nói tiếp theo, anh ta không thể nói hết,
bởi vì sắc mặt Quách Cao Minh âm trầm, anh
vươn tay phải ra bóp lấy cổ của anh ta, xô người
anh ta về phía sau, ấn trên vách tường, làm cho
anh ta không thể động đậy.
“Quách Cao Minh, anh, anh đây là chột dạ…
Hay là khẩn trương.” Doãn Thành Trung cố gắng
đẩy năm ngón tay đang bóp cổ mình ra, đứt
quãng nói.
“Hiện tại Kiều Bích Ngọc rất yêu anh, khi cô
ấy yêu một người, tình yêu của cô ấy sẽ không
thua kém bất kỳ người đàn ông nào, cô ấy tùy
hứng lại quật cường, coi nhẹ tất cả.” Sắc mặt
Doãn Thành Trung tràn đầy lửa giận, hai tay anh
ta đột nhiên hất Quách Cao Minh ra, tự giác lùi
về phía bên trái.
Doãn Thành Trung đưa tay phải lên ôm cổ,
hít sâu một hơi, khóe môi mang theo nụ cười tự
giễu: “Tôi không cam tâm, rất không cam tâm.”
“Những ngày gần đây, tôi nghiêm túc nhớ lại
trước kia… Lần tôi bị rơi xuống nước kia, lần tôi
thiếu chút bị xe chở hàng đâm, chỉ cần Kiều Bích
Ngọc thấy, cô ấy đều ra sức giúp đỡ tôi.
“Cho nên tôi đang nghĩ, nếu như giữa tôi và
cô ấy vẫn là quan hệ vợ chồng, có lẽ Kiều Bích
Ngọc sẽ đối xử với tôi càng tốt hơn, đột nhiên tôi
rất muốn có cô ấy ở bên cạnh mình… Không ai
dành cho tôi một loại tình yêu thuần túy như thế,
cho dù là mẹ tôi, bà ấy đối xử tốt với tôi cũng bởi
vì tôi là người thừa kế của gia tộc.”
Giọng nói của anh ta nhỏ dần, cảm xúc cũng
trở nên bình tĩnh.
Dù sao quá khứ đã đi qua, cô không hề thích
anh ta, có lẽ cho đến bây giờ, cô đều chưa từng
thích anh ta, chỉ là yêu nhầm mà thôi.
Trên hành lang của viện an dưỡng rất yên
tính, đột nhiên phía bên trái truyền đến tiếng
bước chân.
Doãn Thành Trung ngẩng đầu, đúng lúc đối
mặt với người phụ nữ đang đi đến, vẻ mặt Kiều
Bích Ngọc có phần giật mình, vô thức đi nhanh
về phía bọn họ.
Quách Cao Minh không quay đầu lại, chẳng
qua anh biết đó là cô.
“Những chuyện rắc rối của nhà họ Quách,
còn có những đối thủ tàn nhẫn của anh, anh họ,
tôi hy vọng anh có năng lực xử lý những chuyện
này, đừng để liên lụy đến chị dâu.”
Vẻ mặt Doãn Thành Trung lộ ra nụ cười máy
móc, nhỏ giọng nói: “Tốt nhất anh đừng quá kiêu
ngạo, trên thế giới này không phải bất kỳ chuyện
gì, bất kỳ người nào đều làm cho anh vừa lòng,
chắc chắn sẽ có người khiến anh té ngã.”
Ánh mắt của Quách Cao Minh nheo lại nhìn
thẳng vào nụ cười ý tứ sâu xa của anh ta, anh
vừa định lên tiếng, Kiều Bích Ngọc đã chạy đến
phía sau anh: “Hai người đang nói chuyện gì
thế?”
“Dì út của em không ở đây, chúng ta về nhà thôi.
Sắc mặt của Quách Cao Minh không tốt lắm,
anh không nhìn Doãn Thành Trung nữa, tay phải
của anh rất tự nhiên ôm eo cô, hơi dùng sức kéo
cô vào trong lòng, có chút giống như đang tuyên
thệ chủ quyền.
Kiều Bích Ngọc có chút không kịp phản ứng,
chỉ cảm thấy tâm trạng của Quách Cao Minh
không tốt cho lắm.
Cô đoán hai người bọn họ cãi nhau?
Chẳng qua theo tính cách của Quách Cao
Minh, anh sẽ không chủ động ầm ï với người ta,
đại khái là Doãn Thành Trung lại làm phiền anh.
Quách Cao Minh dẫn theo cô xoay người rời
đi, Kiều Bích Ngọc không tiện chọc giận anh, đi
theo bước chân rời đi của anh.
“Khoan đã.”
Người đàn ông ở phía sau nhanh chân đuổi
theo, chắn trước mặt bọn họ.
Kiểu Bích Ngọc nhìn Doãn Thành Trung ở
trước mắt, cảm giác đầu tiên của cô chính là anh
ta đã trầm ổn hơn nhiều, cô do dự một chút: “Có
chuyện gì không?”
“Kiều Bích Ngọc, anh mang một thứ đến cho
em.” Ánh mắt của anh ta nhìn thẳng vào cô, cầm
một chiếc túi nhỏ đưa tới trước mặt cô.
“Không cần.” Cô vô thức từ chối.
“Kiểu Bích Ngọc, đây là chiếc hộp gỗ nhỏ của em.”