Chương : Thật ra anh cũng không hiểu rõ cô ấy
“Cảm ơn anh.”
Kiều Bích Ngọc nhận lấy đồ mà anh ta đưa
đến, không tiếp tục nhìn thêm anh ta một lần
nào nữa, sau đó cô quay người, cùng người đàn
ông đứng bên cạnh sóng vai nhau rời đi.
Doãn Thành Trung cứng đờ đứng ngay tại
chỗ, nhìn bóng dáng hai người phía trước đi xa
dần, sắc mặt anh ta u ám, môi mím chặt, có mấy
lời muốn nói, thế nhưng cho dù anh ta có nói ra
cũng không thể nào cứu vãn được.
Trong lòng cảm thấy đắng chát.
“Quách Cao Minh, so với tôi, anh có thể hiểu
rõ cô ấy bao nhiêu đây” Tức giận, không cam
lòng, anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Trong chiếc hộp gỗ nhỏ này là gì thế?”
Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc ngồi vào
trong xe, lông mày của anh vẫn luôn nhíu chặt,
sắc mặt phức tạp nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe,
mà Kiều Bích Ngọc cũng không nói gì, hai người
đều rất yên tĩnh.
Xe lái về nhà họ Quách, tài xế cảm giác
được bầu không khí trong xe rất ngưng trọng,
anh ta nơm nớp lo sợ ngẩng đầu liếc thoáng qua
gương chiếu hậu, nhìn thấy sắc mặt của cậu chủ
nhà bọn họ âm trầm, mà người phụ nữ ngồi phía
sau lại cúi đầu, đuôi lông mày có vẻ kích động,
một mình xem thứ bên trong chiếc hộp gỗ nhỏ
kia, hoàn toàn không chú ý đến cảm xúc âm
trầm của người đàn ông ở bên cạnh.
“Những thứ này là gì?”
Quách Cao Minh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn
thoáng qua mấy món đồ chơi nhỏ bên trong
chiếc hộp gỗ mà Kiều Bích Ngọc đang cầm, nhìn
không giống như gì quý giá, có chút lỗi thời ố
vàng.
Nhưng hai tay Kiều Bích Ngọc lại tỉ mỉ kiểm
tra từng món đồ vật nhỏ bên trong hộp gỗ, động
tác kia cẩn thận từng li từng tí, coi nó như bảo bối.
“Không có gì.”
Cô giật mình nhìn về phía anh, trên mặt
mang theo vẻ chột dạ rất kỳ quái, lập tức thu dọn đồ.
Xe tiếp tục đi về phía trước, giống như
không có quá nhiều đề tài, trong xe lập tức yên
lặng lại.
Quách Cao Minh nheo mắt, ánh mắt của anh
nhìn về phía cô một lúc.
Anh cho rằng cô sẽ lên tiếng hỏi thăm về sự
xuất hiện của Doãn Thành Trung, cùng với việc
hai người bọn họ đã nói gì, nhưng ngoài ý muốn,
cô không hỏi gì, cô hơi cau mày, có vẻ không
quan tâm cho lắm.
Tâm trạng của Kiều Bích Ngọc quả thật có
hơi rối bời, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về
phía chiếc hộp gỗ nhỏ bên tay phải mình vài lần,
giống như đang nhớ lại một số chuyện xưa.
Thật ra anh cũng không hiểu cô nhiều như thế…
Nghĩ đến đây, Quách Cao Minh không khỏi
có chút tức giận, nghiêng đầu, ánh mắt phức tạp
nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, nhìn cảnh vật
không ngừng lùi lại về sau.
Bầu không khí yên tĩnh trong xe có phần quỷ
dị, đột nhiên một tiếng chuông điện thoại thanh
thúy vang lên.
Kiều Bích Ngọc giật mình, vội vàng từ trong
túi xách lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn
thoáng qua màn hình hiển thị, đột nhiên động
tác của cô hơi chần chờ.
“Dì út của em gọi đến kìa”
Quách Cao Minh quay đầu nhìn thấy vẻ mặt
chần chờ của cô, anh trầm giọng nhắc nhở một
câu.
“Em biết Kiều Bích Ngọc lên tiếng trả lời,
nghiêng đầu không đối mặt với anh, trong giọng
nói của cô mang theo khẩn trương, lập tức ấn
nút nghe máy.
“Cháu vừa mới đến viện an dưỡng.”
“Hiện tại cháu đang trên đường cao tốc, bọn
họ nói dì ra ngoài, dì ra ngoài cùng ai thế?”
Cô và Cung Nhã Yến nói chuyện điện thoại,
Quách Cao Minh khẽ mím môi nhìn cô, anh luôn
cảm thấy Kiều Bích Ngọc có gì đó kỳ lạ.
“Dì út, gần đây sức khỏe của dì như thế nào?”
Kiều Bích Ngọc giống như bình thường ân
cần hỏi thăm Cung Nhã Yến, thế nhưng một giây
sau, vẻ mặt cô giật mình, cao giọng hỏi: “Cái gì?”
“Ca phẫu thuật ghép tim của dì đã kết thúc
rồi ư, làm sao người của viện an dưỡng lại không
nói cho cháu biết?“ Cô vừa nói, vừa có chút
không hiểu nhìn sang Quách Cao Minh đang
ngồi bên cạnh mình.
Tuy cách điện thoại di động, nhưng Quách
Cao Minh có thể nghe được nội dung trò chuyện
của hai người, đối mặt với vẻ mờ mịt lúc này của
Kiều Bích Ngọc, anh cũng cau mày.
“Có phải là anh sắp xếp… Kiều Bích Ngọc
nhớ đến, trước đó nhà họ Quách đã đồng ý giúp
đỡ dì út của cô chữa bệnh.
Quách Cao Minh trả lời, sắc mặt anh càng thêm u ám.
“Kiều Bích Ngọc, sau này cháu không cần lo
lắng cho dì nữa, ca phẫu thuật rất thành công, là
dì dặn viện an dưỡng giúp dì giữ bí mật.“ Cung
Nhã Yến cười nói với cô.
“Vốn dĩ dì định tự mình nói cho cháu biết,
nhưng nửa năm nay, cháu vẫn luôn bận rộn
không đến, bên này có một người bác sĩ rất giỏi.”