Chương : Cô không ngủ là muốn làm chút gì đó đúng không
Cẩm di động ở trên giường, nhìn thoáng qua tên hiển thị trên
màn hình, biểu cảm của Kiều Bích Ngọc có chút kinh ngạc vui mừng
‘Cô ẩn nút nghe máy, dùng giọng điệu thoải mái nói: “Dì út” Trong,
giọng nói của cô lộ ra ý cười nói với bên kia điện thoại.
“Bích Ngọc, hình như hôm nay tâm tình của cháu rất vui”.
‘Ở đầu bên kia điện thoại di động, Cung Nhã Yến nghe thấy giọng
điệu nhẹ nhàng của cô, cười trêu chọc một câu: “Có phải Thành
Trung trở về sớm ăn cơm tối với cháu hay không?”
Biểu cảm của Kiểu Bích Ngọc lập tức suy sụp, trên gương mặt lộ
ra vẻ ưu sẩu, không biết nói với bà ấy thể nào về chuyện xảy ra gần
đây.
Ở đầu bên kia điện thoại, tâm trạng của Cung Nhã Yến rất kích
.động, lập tức bổ sung thêm: “Bích Ngọc, hôm nay dì đến chùa gần
“đây cầu một quê cho cháu, giải quẻ ra nói chấu gả cho người tốt, sau
này không cẩn chịu khổ rồi…”
“Tuy nói như vậy hơi mê tín, nhưng cuổi cùng trong lòng dì cũng
an tâm hơn một chút. Lúc trước dì mang theo cháu rời khỏi nhà họ
Kiểu, khiến cháu phải chịu không ít cực khổ. Sau đó cháu còn nói
muổn dùng dì sản mẹ để lại cho cháu giúp Doãn Thành Trung, nói
thật khi đó dì rất phản đối, nhưng bây giờ cháu gặp được người tốt,
chỉ cẩn cháu hạnh phúc, dì tin chỉ gái của đì ở trên rời biết rõ sẽ
mừng thay cho cháu..
„‹ Nhưng cháu sống không được hạnh phúc…
Kiểu Bích Ngọc nghe Cung Nhã Yến nhắc tới chuyện mẹ qua đời,
vành mắt lập tức đỏ lên.
“Bích Ngọc, có phải là xả ra chuyện gì rồi không?” Ở đầu bên
kia di động Cung Nhã Yến thấy cô im lặng, lập tức quan tâm hỏi một
câu.
“Không, không sao…” Cô cố ý giả bộ cười, tìm bừa một cớ nói
dối: “Gần đây cháu bị cảm.”
ĐÌ của cô bị bệnh tìm không thể chịu kích động, tạm thời cô sẽ
không nói chuyện cô ly hôn và mang thai.
Cô lập tức chuyển để tài: “Dì út, có phải là bên viện điều dưỡng
có sử dụng loại thuốc mới cho dì đúng không, tết năm nay dì không
thể trở về sao…”
“Gần đây nghe nói ở nước ngoài có một loại thuốc thích hợp với
bệnh của dị, chữa trị lần này không biết có đắt hay không, nhưng mà
Bích Ngọc, cháu đừng lo lắng cho dì, dù sao đây là bệnh cũ của dì, dì
không muốn liên lụy tới châu”
“Có gì mà liên lụy chứ, cháu chỉ có mình dì lä người thân, di đừng,
bỏ lại mình cháu” Kiểu Bích Ngọc nhớ tới chuyện lúc trước, hơi kích
động.
Cung Nhã Yến im lặng một lát, nhỏ giọng hỏi: “Bích Ngọc, cháu
thật sự không tính về nhà họ Kiểu à…”
“Chảu cắt đứt quan hệ với bọn họ nhiều năm, không có ai bi
trước đây chắu là si, cháu cũng không hiểm lạ gì”
‘Cung Nhã Yến nghe cô kiên định nói như vậy, biểu cảm có chút
‘cảm thán và bất đắc dĩ.
“Thôi, đểu đã qua cả rồi, chuyện nhà họ Kiểu sau này chúng ta
không nói lại nữa”
Nổi xong, bà ấy cười thần bí nói: “Đúng rồi, Bích Ngọc, dì đã gặp.
người quen trong số những bác sĩ trị liệu, cháu đoán xem đi gặp si…“
‘Cạch một tiếng.
kiểu Bích Ngọc không nghe Cung Nhã Yến nói câu tiếp, cô cảnh
giác ngẩng đầu, nhìn về phía bên kia cửa phòng.
“Quách Cao Minh đi tới, đôi mắt nghĩ ngờ nhìn cô một cái.
“Bích Ngọc, làm sao vậy?” Ở đầu bên kia di động Cung Nhã Yến
lớn tiếng hỏi một câu, bà ấy luôn cảm thấy hôm nay cô hơi kỳ lạ
“Dì út, di động của cháu sắp hết pin rồi, có một sổ việc đợi dì trở
về, chấu lại nói với di, tạm biệt dì, dì nghỉ ngơi sớm đi” Kiểu Bích
Ngọc nhìn người đản ông ở trước mặt, về mặt khẩn trương, nhanh
‘chóng nói xong lập tức cúp máy.
Cô cúp điện thoại, lập tức ngồi nghiêm trước mắt,
, nhìn người đàn ông.
Quách Cao Minh thấy dáng vẻ của cô rất khẩn trương, sắc mặt
không được tốt lắm, anh không nói gì, cởi ảo khoác ra đi vào phòng
tắm.
Kiểu Bích Ngọc nhìn anh đóng cửa phòng tẩm lại, bỗng chốc thở
phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà một lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước rào
rào.
Anh đang tẩm sao?
Như vậy có nghĩa là, tối hôm nay anh sẽ ngủ ở đây à?
Thần kính trên người của Kiểu Bích Ngọc đếu căng thẳng,
chuyện này, chuyện này phải làm sao đây?
Cô hơi sợ hãi, lập tức nằm lên trên giường, kéo chăn che kín mình
Nhưng mà nghĩ một lát, cứ nằm ở trên giường như vậy, cộng
thêm bây giờ cô bị thương, nhỡ đâu thú tính của tên họ Quách này
nổi lên, vậy chẳng phải cô sẽ gặp nguy hiểm..
C vội vàng bò đây, dựa lưng vào đầu giường, nhìn về phía phòng
tẩm, tâm trạng bất an không yên.
Khoảng chừng phút sau, Quách Cao Minh đi từ trong phòng.
tấm ra,
Anh khoác một chiếc áo ngủ màu xanh nhạt, lộ rõ lổng ngực
cường tráng có dính chút nước, anh vừa mới đi ra, đôi mắt nhìn về
phía giường trước tiên.
“Đang đợi tôi ” Lông mảy anh nhướng lên, hiểm khi mở miệng.
Kiểu Bích Ngọc bị đôi mắt nóng bỏng của anh nhìn làm cho lúng
túng, hiểu lầm lớn rồi!
Ai đợi anh, tôi còn lâu mới đợi anh, tình huống hiện giờ giống như.
mình đặc biệt đợi anh sửng hạnh vậy…
Trong đáy mắt Quách Cao Minh là ý vị không rõ, anh bước nhanh
về phía giường, Kiểu Bích Ngọc dịch mông ra, vội vàng mở miệng:
“Chuyện đố, anh, tối nay anh muốn ngủ ở đây à
“Vợ chồng không cùng phòng, cô muốn đuổi tôi ra ngoài ngủ à?”
Quách Cao Minh đứng bên cạnh giường, lạnh lùng âm trầm hỏi ngược
một câu.
C biết, cô và anh đăng ký kết hôn là hàng thật giá thật, nhưng
mà…
Gương mặt Kiểu Bích Ngọc đều đỏ bừng lên, cô cúi đầu, cô đâu
dám đuổi anh ra ngoài ngủ
Quách Cao Minh nhìn thoáng qua đôi má ửng đỏ của cô, trong
mắt hiện lên chút khác thường, mở miệng nói: “Cô nằm lui vào một
chút”
Kiểu BÍch Ngọc giống như làm theo bản năng, rất ngoan ngoãn
lùi về bên kia giường, trong lòng khẩn trương muốn chết.
Mà Quách Cao Minh lại ngủ ở bên cạnh cô, vươn tay tắt đèn ở
đầu giường lại, quay đầu, nhưng thấy người phụ nữ đáng chết kia
phòng tránh anh như thú dữ, không ngừng dịch vào bên giường.
Anh tức giận cảnh cáo một câu: “Kiểu Bích Ngọc, cô dám ngã
xuống giường, làm bị thương con của chúng ta…“
Đôi mắt Quách Cao Minh phức tạp nhìn cô, cánh tay phải cũng
tất tự nhiên ôm lấy eo cô..
Kiểu Bích Ngọc không ngủ được!
Quách Cao Minh ngủ ở bền cạnh cô, cô và anh da thịt nhẹ nhàng.
kể sát, chạm nhẹ một chút là tim sẽ đập nhanh hơn, cô hoảng sợ
muốn cử động cách xa anh ra một chút,
‘Nhưng anh ôm chặt cô, khiển cõ không cử động được.
“Kiểu Bích Ngọc, cô không ngủ là muốn làm chút gì đó đúng
không?”
Quách Cao Minh giống như hơi mệt mỏi, anh bận rộn chuyện
trong công ty, để trở về sớm hơn, ba ngày rồi không ngị
khân khân dán sát vào bên tai cổ, giọng nói
‘Gương mặt Kiểu Bích Ngọc lập tức đỏ bừng lên.
Cô lén nhìn về phía người đàn ông này, hai bọn họ dựa vào gần
như vậy.
(Quách Cao Minh khép hờ mắt, dưới ánh đèn ngủ màu cam, nhìn
không có vẻ lạnh lùng mạnh mẽ như ban ngày, trái lại có thêm chút
tuấn tú, bộ dạng của người đàn ông này thật đẹp trai.
Rất nhanh, hơi thở của anh trở nên đều đều, anh ngủ thiếp đi rối
sao?
Quách Cao Minh vùi đầu vào giữa cổ cô, hơi thờ ẩm áp khiển trái
tìm cô đập nhanh hơn một chút, mái tóc ngắn màu đen của anh cọ.
vào cổ khiến cô hơi ngứa, cô rất không quen, muốn đẩy anh ra nhưng
lại sợ làm anh tỉnh lại
Kiểu Bích Ngọc rất lo lắng anh có ý đổ bất chính với mình, vẫn
luôn mở to mắt, cảnh giác không dám ngủ.
Nhưng mà cô chịu đựng được tới gần rạng sáng, mí mắt năng
hơn, ngay cả mình ngủ lúc nào cô cũng không biết.
Trong phòng ngủ rộng rãi, trăng sáng trong veo mà lạnh lùng
chiếu ảnh sáng vào trong phòng qua cửa sổ sát đất, cửa sổ cũng
không đóng kín, rèm cửa nhẹ nhàng lay động.
Hiện giờ đã là đầu tháng hai, qua vài ngày nữa là đến tết âm lịch,
bên trong có bật máy sưởi, nhưng gió thổi từ cửa sổ tới vẫn hơi lạnh
như cũ.
Người phụ nữ ở trên giường nhíu mày lại, cơ thể co rụt theo bản
năng, theo phản xạ cô chủ động dán sắt vào nơi ấm áp hơn.
Quách Cao Minh cảm nhận được cô chủ động tiến tới gần, bỗng
nhiên anh mở mắt ra.
Anh không có ngủ, lúc này đôi mắt của anh như vì sao trên bầu
trời tối đen, nhìn chẩm chẳm gương mặt gắn trong gang tắc,
‘Ngón tay khẽ vuốt gương mặt này, trong đáy mắt là chút hồi ức,
Anh giống như đã không còn bối rối, cứ như vậy, nhìn chằm chằm
gương mặt tròn này..
Mãi cho đến khi trời sáng…
Kiểu Bích Ngọc ngủ rất say, cả buổi tối cô mơ một giấc mơ kỷ lạ,
giống như bị đôi mắt sáng rực của đã thú nhìn chẩm chẩm cả đêm,
đúng là kỳ lạ
“Kiểu Bích Ngọc!”
‘Bỗng nhiên giọng nói lộ ra buồn bực, vang lên ngay sát bên tai
cô,
Kiểu Bích Ngọc hơi giật mình, mở to mắt ra.
Lúc này cô mới chú ÿ tới, bên cửa sổ có ánh nắng chiếu vào, hóa
ra trời sáng rổi
Nhưng mà xuất hiện trước mặt cô là lổng ngực cường trắng trắng
nõn của đàn ông, đầu của Kiểu Bích Ngọc còn chưa kịp phản ứng, cô.
cúi đầu nhìn cái tay không an phận của mình đang vòng qua eo anh,
hơn nữa chân còn vòng qua chân anh… Vô cùng mập mờ.
Chuyện này là sao đây?
‘Cô ngây ngốc sửng sốt, sao có thể, sao có thể ôm ấp với anh
như vậy được?
“Tay của tôi đã tê rần rồi!”
Quách Cao Minh tức giận lườm cô còn đang ngây ngẩn, bỗng
nhiên mở miệng, trong giọng nói lộ ra cảm xúc nhẫn nhịn phức tạp.
Biểu cảm của Kiểu Bích Ngọc khiếp sợ, lúc này mới chú ý tới
mình không gối đầu trên gối, mà gối lên cánh tay của anh, nhìn thẳng
vào đôi mắt thâm trấm của anh, đôi mã cô lập tức ửng đỏ, chột dạ
địch về sau.
“Anh, anh… Ông nói bậy!”
nói mang thai ba tháng đầu không thể làm
Không biết Kiểu Bích Ngọc lẩy đâu ra dũng khí, giống như có
‘chút thẹn quá hóa giận nói anh một câu.
“Là cô tự mình quần lấy tôi!” Quách Cao Minh thấy cô ghét bỏ.
mình, không hiểu sao lại hơi tức giận.
‘ôm anh?” Kiểu Bích Ngọc có chút không dám tin.
‘Vi.sao mình phải chủ động ôm anh?
Nhưng mà nghĩ lại tối hôm qua mình mơ thấy ác mộng, cũng có
khả năng đỏ, dù sao khí thể của người đàn ông này quá cường đại, cỏ
thể trừ tà
“Thật sự là tôi ôm anh sao?” Bỗng nhiên Kiểu Bích Ngọc có chút
cố chấp truy hỏi một câu.
“Kiểu Bích Ngọc, tay của cô đang sở ở đâu thế, hả?“
Quách Cao Minh không trả lời cô, trái lại gương mặt đột nhiên
khó coi, giọng nói trở nên khàn khản mê ly, ý tứ hàm xúc không rõ nói
khẽ.
Đôi mắt anh nhìn chằm chẵm cô càng lúc càng thâm thúy, lộ ra
một chút kích thích nguyên thủy, nhất là sáng sớm!
Kiều Bích Ngọc hơi run sợ, tay phải nằm, hình như là đụng phải
thử gì đó ở dưới háng anh.
“ối..” Sắp chết! Sắp chết rổi:
C sợ tới mức hét to một tiếng,
Lúe Kiểu Bích Ngọc kịp phản ứng, rút mạnh tay của mình về
“Tới, tôi không cố ý sở chỗ đó của anh..”
Lúc này cô ngây ngốc giật mình, ngay cả mang tai đều đã đỏ
bừng, hoàng sợ nói năng lộn xộn.
Buổi sáng này đổi với Kiều Bích Ngọc mà nói, quả thực là rối loạn,
cô vô cùng lúng túng.
‘Cô không còn mặt mũi gặp người nữa, cả đầu vùi vào trong chăn.
Mãi đến khi người đàn ông vén chăn lên, đi vào phòng tắm rửa
mặt, thay quần áo, nghe Quách Cao Minh mở cửa đi ra khỏi phòng,
cô mới dám chui đầu ra
Đôi má Kiểu Bích Ngọc đỏ bừng, trừng tay phải của mình, chẳng
lẽ tối qua mình thật sự vô lễ với anh?’
“Mợ chủ, tới lúc đến biệt thự chính ăn bữa sáng với ông chủ
Người làm nữ cung kính đi tới, giọng nói này khiển Kiểu Bích
Ngọc hoàn hồn lại: “Tôi biết rồi” Cô hơi xấu bổ thu liễm lại vẻ mặt,
vội vàng đứng dậy rửa mặt, thay quần áo.
Yết thương trên mắt cá chân đã tố , xuống giường đã
không còn đau nữa.
Nhưng người làm nữ vẫn để cô ngồi xe lăn, đẩy cô tới biệt thự.
chính ăn cơm.
“Vết thương ở chân cháu thế nào rồi?”
Mới đi đến nhà ăn, ông cụ Quách cẩm tờ báo, không ngẩng đầu,
trắm giọng hỏi một câu.
Kiểu Bích Ngọc ngoan ngoãn đáp lại: “Vết thương của cháu đã
tốt hơn nhiều rồi
“Nếu không còn chuyện gì, như vậy ngày mai cháu trở về nhà họ.
Kiểu ở thành phố Hải Châu đi, nhanh chóng nói chuyện với nhà họ.
Kiểu về hôn lễ…
Kiểu Bích Ngọc nghe thấy nhà họ Kiểu, sắc mặt lập tức trở nên
phức tạp.
“Ông nội, nhà cháu chỉ có mình d], không còn người thân khác!”
Trong giọng nói của cô có chút oán hận.
“Hồ nháo!”
Ông cụ Quách nhíu mày, nhìn thẳng cô: “Hôn lễ này người nhà họ
Kiểu nhất
mắt suy nghĩ sâu xa nhìn về phía Quách Cao Minh ở đổi diện.
lịnh phải có mặt” Ông cụ đặt tờ báo trong tay xuống, đôi
‘Ông ấy lại bổ sung thêm một câu: “Cháu đi cùng con bé đi”