Chương : Có muốn nhìn thấy hai đứa con trai sinh đôi không
Những ngày gần đây Kiều Bích Ngọc cảm
thấy rất hoang mang và mơ hồ, kể từ khi Châu
Mỹ Duy đưa con trai của Bùi Hưng Nam đến tìm
cô vào tuần trước cô đã không còn liên hệ với
bất cứ ai bên ngoài.
Trong khi cả thế giới đang quay mình bận
rộn thì cô giống như là bỗng nhiên bị mất
phương hướng vậy, bản thân không biết phải làm
gì đi về đâu. Cô nhấc điện thoại gọi điện cho
Châu Mỹ Duy, vốn dĩ là muốn rủ cô ấy đi ra ngoài
dạo phố cho khuây khỏa một chút.
“Bùi Hưng Nam dạo gần đây đang cùng bắt
tay hợp tác với tập đoàn IP&G trong một hạng
mục, nên suốt ngày đi công tác xa, vì thế mới gửi
Bùi Thanh Tùng ở chỗ mình. Thằng bé này thật
sự nghịch khỏe vô cùng, hại mình cả ngày không
còn thời gian làm được việc gì cả.“ Châu Mỹ Duy
đầu bên kia điện thoại phàn nàn với cô.
“Cậu muốn rủ mình đi dạo phố à?”
Châu Mỹ Duy vẫn nghĩ cho bạn thân của
mình là cô, suy nghĩ một hồi nói tiếp: “Tối hôm
qua Bùi Hưng Nam có trở về một lần, bây giờ anh
ta đang ở trong phòng đọc sách, để mình đi nói
với anh ta một tiếng đã nhé, cậu đợi chút, đừng
gác máy nhé.”
Châu Mỹ Duy đang muốn chạy đến phòng
đọc sách xin phép ông chủ của mình, thì đúng
lúc đó chuông cửa nhà Bùi Hưng Nam vang lên.
Giờ này còn ai tới nữa nhỉ?
Bản thân là một người làm công ăn lương
nên Châu Mỹ Duy rất có ý thức làm người hầu,
chính vì vậy cô ấy chọn phương án là đi ra mở
cửa cho khách trước.
Ngay khi cửa mở, hai người phụ nữ đều
đứng như trời trồng ở đó kinh ngạc nhìn nhau.
“Còn đứng ngoài cửa làm gì đấy? Đi pha trà
đi. Bùi Hưng Nam đi ra từ phía sau, giọng nói
của anh khiến hai người phụ nữ hoàn hồn trở lại.
Châu Mỹ Duy nghe thấy mệnh lệnh của ông
chủ thì lịch sự nói với người phụ nữ vẫn đang
đứng ở ngoài kia: “Mời cô vào, để tôi đi pha trà
mời khách.”
Châu Mỹ Duy tác phong vô cùng nhanh
nhẹn, đi vào phòng khách pha cho khách một đồ
uống, sau khi để trà lên bàn uống nước thì ngoan
ngoãn lùi lại về phía sau rời đi.
Sau khi rời khỏi phòng khách, cô ấy không
khỏi tò mò ngoái lại nhìn Bùi Hưng Nam đang nói
chuyện với người phụ nữ đó.
Hà Thủy Tiên tại sao lại đến đây vào giờ này?
“Sao cô ta lại ở đây?“ Hà Thủy Tiên trong
lòng cũng rất tò mò hỏi Bùi Hưng Nam.
Bùi Hưng Nam như thường lệ mặt dửng
dưng thản nhiên đáp lại một câu: “Cô ấy là bảo
mẫu của nhà tôi.
“Châu Mỹ Duy ở nhà của anh làm bảo mẫu
ư?“ Giọng điệu của Hà Thủy Tiên chứa đầy sự
hoài nghi. Tốt xấu gì thì Châu Mỹ Duy cũng từng
là nhân viên làm việc dưới trướng của cô ta,
cũng rất rõ học lực lẫn bằng cấp của cô ấy, làm
sao mà bây giờ lại trở thành bảo mẫu được chứ?
Vì Châu Mỹ Duy là bạn tốt của Kiều Bích
Ngọc, vì vậy Hà Thủy Tiên cũng thường xuyên
để mắt đến cô ấy. Cô ta nhìn về phía hướng nhà
bếp, trên mặt vẫn giữ một vẻ bình tĩnh, hỏi bâng
quơ một câu: “Hưng Nam, anh với cô ta có phải
là quan hệ bạn trai bạn gái không hả?”
Bùi Hưng Nam lại giống như không hề nghe
thấy câu hỏi cô ta hỏi, nghiêm mặt lại hét vào
phòng bếp: “Châu Mỹ Duy, phía trường học của
Bùi Thanh Tùng vừa gọi điện thoại thông báo
cho tôi tham gia cuộc họp phụ huynh. Bây giờ cô
lập tức đến trường học cho tôi, nghe ngóng xem
ở bên đó có chuyện gì xong rồi về báo cáo lại với tôi.”
Châu Mỹ Duy còn đang áp sát tai vào tường
để nghe trộm họ, nhưng nghe thấy tiếng ông chủ
lại bảo cô ấy đi làm việc.
Mặt cô ấy liền tối sầm lại, những nhà tư bản
nhiều tiền bao giờ cũng dễ sai bảo người khác
thế này ư? Tại sao lại bảo cô ấy đi chứ? Rõ ràng
hôm nay là chủ nhật cơ mà, bắt người ta làm việc
xong lại không trả tiền tăng ca.
Nhưng khổ nỗi đã là người giúp việc thì
không có quyền cãi lại, Châu Mỹ Duy đành miễn
cưỡng trả lời: “Tôi biết rồi.”
“Có phải là Hà Thủy Tiên không?”
Điện thoại từ lúc nãy đến giờ vẫn chưa tắt,
Kiểu Bích Ngọc có thể nghe thấy giọng nói bé
của cô ấy.
“Đúng đó.”
Châu Mỹ Duy cũng không giấu diếm cô:
“Nghe nói cô ta ở công ty IP&G được thăng chức
rồi, hôm nay đến tìm Bùi Hưng Nam chắc là để
bàn chuyện dự án của tập đoàn.”
Kiều Bích Ngọc yên lặng lắng nghe, không
có bất kì cảm xúc nào đáp: “Ò”
Châu Mỹ Duy hỏi cô có muốn cùng cô ấy
đến nhà trẻ hay không, coi như đi để thư giãn
luôn. Thế nhưng Kiều Bích Ngọc lại từ chối
không đỉi, bởi vì nếu nhìn thấy những đứa trẻ
ngây thơ ấy cô sợ bản thân lại nghĩ ngợi lung
tung.
Sau khi tắt điện thoại, Kiều Bích Ngọc lại
uống thêm một liều thuốc trầm cảm, nhìn xung
quanh căn nhà trống trải này, tinh thần luôn luôn
không có một chút sinh lực. Cô quyết định đi ra
ngoài lượn một vòng, nhân tiện suy nghĩ kĩ xem
con đường về sau nên đi như thế nào.
Thật ra hôm qua Cung Nhã Yến có gọi điện
đến cho cô, đại khái là hỏi cô có muốn rời thành
phố, đến một nơi mới hay ra nước ngoài hay
không. Bản thân cô cũng không xác định được là
mình đang kiên trì vì điều gì, nhưng trong lòng
hiểu rất rõ rằng bản thân cô không hề muốn rời
Ít nhất cho đến hiện tại là không cam tâm rời đi.
Không biết mùa đông năm nay lại đến sớm
như vậy, cơ thể cô vẫn là dần dà trở nên yếu ớt
rồi. Mới đầu tháng đi ra ngoài một chút mà cô
đã cảm thấy ngoài đường gió lạnh đến thấu
xương. Cô mặc một chiếc áo khoác dài, quấn
một chiếc khăn quàng cổ, cơ thể run lẩy bẩy
chầm chậm bước đi trên đường.
Ngày tháng là ngày lễ Giáng Sinh, vì
thế cô có thể nhìn thấy rất nhiều cửa hàng, tiệm
nhỏ bắt đầu trang trí cây thông Noel, bên trong
đó cũng bắt đầu mở lên những bài hát về Giáng
Sinh, rồi còn có những mô hình ông già Noel
mặc bộ quần áo màu đỏ đậm chất lễ hội nữa.
Đã nhiều năm rồi cô không còn đón lễ Noel
nữa, bởi vì hôm nay là ngày cuối tuần các bậc
phụ huynh dắt con trẻ của mình ra ngoài chơi rất
nhiều, nhìn cảnh những gia đình mấy người vui
vẻ quây quần bên nhau, khóe mắt cô dần có
chút ươn ướt, dường như niềm hạnh phúc nhỏ
nhoi ấm áp như vậy cô mãi mãi không bao giờ có được.
Kiều Bích Ngọc đi bộ men theo dọc con phố,
đi chầm chậm như không hề có đích đến. Cũng
không nhớ là bản thân đã đi vào con hẻm nào
nữa, đột nhiên cô nghe thấy một vài âm thanh
đánh nhau kì lạ, bước chân đang đi dừng lại, và
nhìn sang phía bên phải với vẻ mặt bối rối.
Một người đàn ông với một người phụ nữ
đang đánh nhau, người đàn ông ít nhất phải cao
m trở lên, vóc dáng vạm vỡ, nước da ngắm
đen, cánh tay rắn chắc, tay phải anh ta cầm một
thanh sắt dày cộp lấy từ công trường nào đó,
khuôn mặt dữ tợn giơ thanh sắt đó lên cao rồi
giáng xuống đầu người phụ nữ.
Kiều Bích Ngọc nhìn cảnh tượng xảy ra
trước mắt mình đến kinh ngạc đơ ra luôn tại chỗ.
Nhìn từ đằng sau lưng có thể thấy người phụ nữ
rất gầy và cao, bị đánh mạnh như vậy, chắc chắn
cô ta phải chảy rất nhiều máu.
Thế nhưng sự việc hoàn toàn không phải
như thế. Người phụ nữ đó di chuyển cực kì
nhanh nhẹn, Kiều Bích Ngọc chưa kịp nhìn rõ thì
cô ta đã tránh được đòn tấn công của người đàn
ông rồi. Người phụ nữ dùng tay trái bóp mạnh cổ
tay của đối phương, như điểm đúng huyệt đạo,
sắc mặt của người đàn ông đột nhiên tái nhợt đi,
cổ tay thì yếu ớt trông như bị gãy xương, thanh
sắt đang cầm trên tay tự nhiên rơi xuống đất rồi.
Kiểu Bích Ngọc bất ngờ trước đòn phản
công vô cùng lợi hại của người phụ nữ đó. Cô đã
nhìn thấy rõ mặt của cô ta, là người phụ nữ mà
cô đã gặp cách đây một thời gian, cô ta chính là
người phụ nữ kì lạ tên là Lucy.
Kiều Bích Ngọc nghĩ rằng khi cuộc chiến kết
thúc, Lucy ở phía trước còn đưa tay còn lại ra
kẹp vào gáy của người đàn ông, dùng tay trần
đập mạnh vào trán của người đàn ông đó vào
tường rồi lại đập mạnh xuống đất một lần nữa.
Trên mặt anh ta lập tức chảy đầy máu, anh ta
muốn giãy dụa nhưng lại bị Lucy trực tiếp bẻ gãy
tay trái, tiếng xương bị bẻ gãy phát ra đầy sợ hãi,
người đàn ông liền kêu gầm lên như một kẻ điên,
rất nhanh sau đó anh ta lại bị tóm lấy cổ họng,
một giây tiếp theo Lucy có thể trực tiếp bẻ gãy
cổ của anh ta…
Kiều Bích Ngọc bị dọa sợ hãi lùi lại một
bước, nhưng không ngờ lại đã phải vào một hộp
đồ uống rỗng, âm thanh phát ra rất nhỏ nhưng
lại vô cùng rõ ràng.
“Đi ra đây!”
Động tác của Lucy dừng lại, khuôn mặt xinh
đẹp, khóe môi luôn nở một nụ cười nhẹ, nhưng
ánh mắt lại sắc bén, lộ ra vẻ dữ tợn, nghe thấy
tiếng động lập tức hét một tiếng to về phía của
Kiều Bích Ngọc.
Cơ thể của Kiều Bích Ngọc sớm đã đông
cứng không thể nhúc nhích được nữa, cô nghe
thấy tiếng một vật nặng bị ném mạnh xuống đất,
người đàn ông bị vắt kiệt sức lực cũng bị ném
xuống dưới mặt đất bẩn thỉu, sau đó cô nghe
thấy tiếng bước chân của Lucy càng ngày càng
gần về phía mình.
Khoảng gần m cuối, Kiều Bích Ngọc vẫn
không chạy đi mà đứng nguyên chỗ cũ, bởi vì
bản thân cô hiểu rõ rằng nếu bây giờ cô chạy thì
cũng không thể thoát khỏi người phụ nữ đó.
“Cô Kiều? Thì ra là cô à?“ Lucy khi nhìn thấy
cô vậy mà lại nói với cô bằng giọng điệu thoải
mái, cảm giác như hai người bạn lâu lắm không
gặp nhau khi hội ngộ thì chào hỏi vài câu vậy.
Dù nghe thấy cô ta dùng ngữ khí đó trò
chuyện nhưng nhịp tim của Kiều Bích Ngọc càng
ngày càng đập nhanh liên hồi, cô cảnh giác nhìn
chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.
Bản thân cô từ khi còn nhỏ đã được tiếp xúc
với rất nhiều kĩ năng chiến đấu tự vệ, và tất nhiên
là kĩ năng võ Karate của cô cũng không tồi tí
nào. Nhưng người phụ nữ đang đứng trước mặt
tên Lucy này rốt cuộc là người như thế nào?
Kiều Bích Ngọc giả vờ như bình tĩnh hỏi: “Cô
quen tôi?”
“Đúng rồi. Chúng ta trước kia đã từng tiếp
xúc qua với nhau rồi mà. Cô thật sự không còn
một tí ấn tượng nào về tôi sao?“
Trên mặt Lucy nở một nụ cười tươi, một nụ
cười không có ác ý, sau đó cô ta còn làm động
tác so sánh bụng to ra, khóe môi hơi nhếch lên
nói: “Lúc đó bụng cô còn đang rất to nữa.”
Lucy nhìn thẳng vào mắt cô, nụ cười trên
môi cô ta bỗng chốc có chút quái dị, trong lời nói
còn có vài phần chế nhạo.
“Lúc nào chứ?” Kiều Bích Ngọc không khỏi
đứng thẳng người nhìn cô ta, run giọng hỏi lại.
Lucy sau đó không trả lời cô ngay mà
nhướng mày ân cần hỏi cô: “Đúng rồi, có phải cô
đến bệnh viện đa khoa An Gia khám bệnh đúng
không?”
Sau đó cô ta tiếp tục thẳng thắn nói: “Vô ích
thôi, để tôi nói cho cô biết, tất cả những nhân
viên liên quan tham gia cuộc phẫu thuật mổ
bụng cho cô ngày hôm đó, tất cả có người
bao gồm các bác sĩ và y tá. Tất cả bọn họ đều
được đưa đi với danh nghĩa được cử ra nước
ngoài rồi, bọn họ đều đã thay đổi thông tin cá
nhân, vì vậy có có muốn tìm lại bọn họ cũng
không bao giờ tìm được đâu.”
Kiều Bích Ngọc không ngờ rằng cô ta sẽ đề
cập đến cuộc phẫu thuật ngày hôm đó, điều đó
khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Một lúc sau, cô
kìm nén sự hoảng sợ trong lòng hỏi: “Cô, cô là
muốn nói với tôi điều gì?”
Nụ cười trên khóe môi của Lucy càng ngày
càng đậm: “Ừm… cũng không có gì cả, chỉ là tôi
muốn nói với cô rằng hai đứa con trai của cô vẫn
chưa chết mà thôi.”
Kiều Bích Ngọc qua một lúc lâu vẫn không
tài nào thốt lên lời, cả hai người đều rơi vào trầm
mặc nhìn chằm chằm đối phương. Bỗng Lucy cất
lời hỏi cô một cách thản nhiên: “Thế cô có muốn
đi gặp bọn họ không?”