Chương : Kiều Bích Ngọc tham gia buổi tuyển chọn của tập đoàn IP&G
“Cô, cô muốn tôi làm gì?” Kiều Bích Ngọc
run rẩy nói.
Kiều Bích Ngọc run rẩy nhìn người phụ nữ
Lucy trước mặt, sau đó thấy khóe môi cô ta
nhếch lên một vòng cung khó hiểu, cô ta lấy từ
Sau eo ra một tờ rơi của công ty đưa cho cô: “Tôi
thích làm việc với những người thẳng thắn nhanh nhẹn.”
“Cô thử hoàn thành nhiệm vụ nhỏ này trước đi.”
Kiều Bích Ngọc cảnh giác đưa tay ra, nhận
lấy tờ rơi của công ty, biểu tình của cô có chút
giật mình khi nhìn thấy logo công ty quen thuộc
“tập đoàn IP&G”.
Tập đoàn IP&G đang mở một buổi tuyển
chọn công khai tìm người phát ngôn cho sản
phẩm mới, yêu cầu quay một đoạn quảng cáo
năm mươi giây, người phát ngôn phải có tiếng
Anh lưu loát, khí chất nổi bật, liên quan đến
nguyên nhân thương mại, nên sản phẩm được
giữ bí mật, buổi tuyển chọn không giới hạn độ
tuổi và giới tính.
Kiểu Bích Ngọc nín thở, lần nữa ngẩng đầu
lên nhìn người phụ nữ trước mặt: “Tôi chưa từng
làm người mẫu.”
“Cô Kiều, đây là vấn đề của cô sao?”
Lucy dường như không còn hứng thú đối với
cô, lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi quay đầu về phía
người đàn ông vạm vỡ đang sống dở chết dở
trên mặt đất bẩn thỉu.
Người đàn ông đang vô cùng tệ hại ở trong
góc hẻm, nghe thấy tiếng bước chân của cô ta
tới gần, lập tức kinh hãi mở to mắt, anh ta lê thân
thể cường tráng của mình về phía sau, dường
như rất sợ hãi người phụ nữ trước mặt này.
Sau đó có thể nghe thấy tiếng người đàn
ông đột ngột hét lên do quá đau đớn, Lucy dùng
chân giẫm lên cánh tay bị chật của anh ta. Cô ta
dùng tư thái làm biếng nhìn anh ta từ trên cao,
trên môi nở một nụ cười giễu cợt, nhưng chân
của cô ta thì lại rất mạnh mẽ, giống như đang đối
xử với một vật chết vậy, khuôn mặt vô tình.
Kiểu Bích Ngọc mím môi, nhìn chằm chằm
cô ta, tay phải cầm lấy tờ rơi buổi tuyển chọn của
tập đoàn IP&@G, âm thầm siết chặt lại.
“Cô rốt cuộc là ai, cô muốn giết anh ta sao?”
Cô do dự một lúc, không nhịn được mở miệng
hỏi.
Đã mười hai giờ trưa rồi, vốn dĩ mặt trời đã
lên cao, nhưng thời tiết hôm nay rất ảm đạm,
mây mù che khuất ánh mặt trời, con hẻm nhỏ
hẹp này lạnh lẽo vắng vẻ, tiếng nói của Kiều Bích
Ngọc vang lên rất rõ ràng.
Động tác trên chân của Lucy dừng lại một
chút, quay đầu lại nhìn cô, Kiều Bích Ngọc bị ánh
mắt tà ác của cô ta làm cho lạnh hết sống lưng,
nhưng dù sao đó cũng là một sinh mạng.
“Anh ta không chết được đâu”
Tiếng Việt của Lucy có chút ngắc ngứ
nhưng giọng điệu lại rất bình đạm tự nhiên, cô ta
thật sự không coi trọng mạng sống của người khác.
“Cô Kiều, tôi biết bên cạnh cô có rất nhiều
người đang giúp đỡ cô, nhưng tôi khuyên cô
không nên khôn vặt như vậy. Dù sao thì những
người như tôi đây đều sống trong chiến tranh và
bệnh tật, đều không có máu như dã thú, con của
cô còn bé như vậy, đủ để tôi chơi rất nhiều trò đa
dạng đấy.”
Giọng điệu của cô ta nhanh nhẹn thoải mái,
như là đang nói chuyện cười vậy.
Sau khi thu dọn xong đống lộn xôn, cô ta cúi
người xuống, nắm lấy cổ áo phía trước của người
đàn ông, dễ dàng nhấc cả người đàn ông vạm vỡ
lên, người đàn ông bị đau đã sớm ngất đi rồi, một
gương mặt bạt liệt yên lặng bị LUCY kéo đến
cuối hẻm.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc tái nhợt, nhìn Lucy
xử lý người đàn ông vạm vỡ này, vô cùng nhanh
nhẹn gấp khúc tứ chi của anh ta lại, nhét vào
trong cốp xe, đóng sầm lại.
Nhịp tim của Kiều Bích Ngọc chấn động một
chút, kìm nén sự hoảng sợ, hỏi cô ta: “Tôi có thù
hận gì với cô sao, sao cô lại….”
“Vì tiền, vì để sống sót!“
Lucy nhìn lại, đôi mắt cô ta đầy sự tức giận,
nhưng cô ta dường như không xem Kiều Bích
Ngọc là chuyện gì quan trọng, dùng ánh mắt như
nhìn một con kiến mỏng manh yếu đuối để nhìn
cô, với một nụ cười vui vẻ.
“Có điều, thỉnh thoảng tôi cũng phải trả lại
một chút nhân tình, nợ đời.”
Sau đó, Lucy lái xe rời đi.
Cả người Kiểu Bích Ngọc cứng nhắc đứng
tại chỗ, trầm mặc nhìn về hướng cô ta rời đi, cho
đến khi bóng xe khuất hẳn.
Nhiệt độ tháng mười hai lạnh lẽo, trên mặt
cô không còn một chút cảm xúc nào, tay phải
cầm chặt tờ rơi của buổi tuyển chọn, trái tim
đang đạp dữ dội trong lòng ngực nói cho cô biết,
những chuyện này đều là sự thật.
“Cậu nói cái gì?”
Vào buổi tối, sau khi làm nô lệ xong cho hai
cha con vô lương tâm nhà họ Bùi, Châu Mỹ Duy
đến tìm Kiều Bích Ngọc ăn tối.
Hai người bọn họ ngồi quanh chiếc bàn trà
bằng kính ở phòng khách, mỗi người đều ăn một
phần cơm rang tôm đậu. Châu Mỹ Duy ngạc
nhiên đặt chiếc thìa xuống, cô ấy cầm lấy tờ rơi
trên bàn, rồi lại ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đối
diện.
“Kiểu Bích Ngọc, cậu nói cậu muốn tham gia
buổi tuyển chọn của tập đoàn IP&G?“ Vẻ mặt
Châu Mỹ Duy không thể tin được, hỏi lại lần nữa.
Nói xong, vẻ mặt cô đầy vẻ bực bội, trong
lòng lại lo lắng: “Có phải cậu muốn tiếp cận
Quách Cao Minh không?”
Châu Mỹ Duy cảm thấy cô nhất định không
chết tâm được, người phụ nữ này vốn dĩ rất cứng
đầu: “Người nhà họ Quách đều là người máu
lạnh, vì anh ta mà phải tham gia hoạt động công
khai này thật là không đáng mà, với lại Kiều Bích
Ngọc cậu cũng không phải là khoa người mẫu,
đến lúc đó họ cố tình làm khó cậu thì sao, cậu
không biết trong giới nghệ thuật có bao nhiêu
đen tối đâu…” Cô ấy sợ cô lại càng bị thương thêm.
“Mình nhất định phải tham gia.” Cô chỉ bình
tĩnh nói một câu.
Kiểu Bích Ngọc tiếp tục cúi đầu ăn cơm
rang, hành động rất máy móc, ăn cơm cũng chỉ
là nhét vào miệng mà nhai nuốt, cũng chỉ vì ăn
mà ăn thôi, người sống trên đời nên phải có một
mục tiêu, nếu không thì chỉ như xác chết biết di.
Mà hiện tại, mục tiêu duy nhất của cô là
chiến thắng trong buổi tuyển chọn này, cho dù là
dùng mọi thủ đoạn nào đi nữa.