Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

chương 81

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Vợ bị cướp đi

Người đâu?

Kiểu Bích Ngọc đẩy cửa ra phòng ngủ ra đi vào, đặt bát cháo

nóng hổi trên tay xuống, quay đầu lại nhìn, nhưng trên giường không

có ai.

Nửa lọ thuốc còn lại được đặt trên giá sách bên cạnh giường, kim

tiêm bị cưỡng ép rút ra, một ít nước đang nhỏ giọt…

“Thì ra kêu mình xuống lầu lấy cháo cho anh ta…”

Khối băng đáng chết chắc chắn đã nhân cơ hội chuồn rồi.

Kiều Bích Ngọc có chút tức giận, không cần suy nghĩ, cô lập tức

xoay người đi về phía phòng làm việc.

“Nóng lòng muốn biết trong phòng sách của tôi giấu gì à?”

Nhưng mà, lúc Kiều Bích Ngọc đặt tay lên nắm cửa phòng sách

thì sau lưng cô truyền đến giọng nói lạnh lùng, giọng nói kia đang đè

nén sự tức giận.

Kiểu Bích Ngọc quay lại nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu.

Một giây kế tiếp cô đột nhiên tỉnh táo lại, tiến lên một bước,

nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, đêm nay tôi muốn lẻn vào

phòng làm việc của anh nhìn xem anh giấu giếm chuyện gì hại người

không!”

“Cô!” Sắc mặt Quách Cao Minh cũng khó coi.

Biệt thự phía Đông có ít người hầu hơn, hành lang trên lầu hai có

vẻ hơi hiu quạnh, hai người cứ giằng co với nhau như vậy.

(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : Vợ bị cướp đi

Anh không nói gì nữa, bỗng nhiên xoay người, đi thẳng về phòng

ngủ.

Kiểu Bích Ngọc đứng tại chỗ, nhìn dáng người anh tuấn bước đi,

trong lòng càng thêm tức giận, lại có chút oan ức.

“…Tôi chỉ muốn qua tìm anh kêu anh về phòng nghỉ ngơi.”

Những lời này cô không muốn giải thích với anh.

Bởi vì anh vừa nhìn thấy cô đứng ngoài phòng sách, đã cho rằng

cô có ý đồ xấu xa.

Kiểu Bích Ngọc luôn nghĩ rằng cô và anh điều không phải người

của một thế giới.

Không chỉ có là thân phận chênh lệch, còn có, anh quá mức cảnh

giác ngờ vực vô căn cứ, mà cô lại thích đơn giản một chút.

Người hầu nữ đi vào dọn dẹp thiết bị và kim tiêm truyền dịch, mà

Quách Cao Minh ngồi trong phòng khách nhỏ ở phòng ngủ, chần chờ

mà nhìn về phía bát cháo trên bàn trà.

Kiểu Bích Ngọc trực tiếp đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó nằm

xuống giường ngủ thiếp đi, quyết định coi anh như không khí.

Giằng co một buổi tối, Quách Cao Minh lại sốt cao, ngược lại

khiến cô bận rộn, tên khốn đó còn rút kim truyền thuốc khi chưa

truyền xong…

Tâm trạng cô rất buồn bực, ôm chăn, rúc vào giường, cuối cùng

do mệt mỏi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Đêm yên tĩnh, mười một giờ đêm, cũng không xem là quá khuya,

Quách Cao Minh đi tới cửa, đang định về phòng làm việc nhưng cuối

cùng lại dừng chân, quay đầu nhìn người phụ nữ trên giường.

Quách Cao Minh cau mày, anh đã hạ sốt, nhưng những thứ thuốc

này khiến đầu óc anh có chút mơ hồ.

Trong mắt có chút suy nghĩ, anh đơn giản tắt hết đèn trong

phòng ngủ, đi đến bên giường, vén chăn lên, trực tiếp nằm xuống.

Kiểu Bích Ngọc ngủ ở trên giường, đưa lưng về phía anh, Quách

(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : Vợ bị cướp đi

Cao Minh cực kỳ tự nhiên đưa tay kéo cô vào ngực.

Cô gần như theo bản năng mà ngọ nguậy một cái rúc vào ngực

anh, tay Quách Cao Minh ôm cô phải dùng sức, cô dần thỏa hiệp,

như thể đã quen với sự mạnh mẽ của anh.

Đêm nay tâm trạng của Kiều Bích Ngọc khó chịu, nên khi ngủ nó

cũng hiện lên trên mặt.

Đền trên đầu giường yếu ớt, ánh mắt Quách Cao Minh lằng lặng

nhìn chăm chú vào cô, không khỏi có chút buồn cười.

Anh biết, cô tới phòng sách có lẽ chỉ đơn thuần là đi tìm anh, chỉ

là anh…quá lo lắng thôi.

Những chuyện kia, anh không muốn để cho cô biết.

Đầu ngón tay thon dài của anh khẽ vuốt chỗ giữa trán cô, động

tác nhẹ nhàng, có lẽ là bởi vì có chút ngứa, Kiều Bích Ngọc quay đầu

chỗ khác, khuôn mặt cọ trên ngực anh, giống như kêu anh đừng làm

rộn, sau đó giãn mày tiếp tục ngủ say.

Mắt Quách Cao Minh sáng lên, nhìn những hành động mờ ám này

của cô, trên khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười.

Thu tay về không trêu cô nữa, ánh mắt lại dừng trên đôi môi đỏ

hồng của cô…

Cúi đầu xuống, hơi thở hai người dây dưa, rất nhẹ nhàng, ngay cả

hô hấp cũng trở nên cẩn thận, xích lại gần cô.

Đôi mi dài của Kiểu Bích Ngọc rung lên, mà anh cũng không có

phát hiện, cô đang giả bộ ngủ.

Tim cô đập nhanh, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng vẫn rất hồi hộp.

Hơn nữa tâm trạng rất kỳ quái, anh hôn cô, trong lòng cô lại

không chống cự…

Nhưng Quách Cao Minh vừa chạm đến đôi môi mềm mại của cô,

lại như là nhớ ra cái gì đó, dừng động tác lại.

Cả một đêm, Kiều Bích Ngọc đều cảm thấy rất khó chịu.

(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : Vợ bị cướp đi

Có chút mất mát, có chút thất vọng.

Nhưng càng nhiều hơn chính là tức giận, đều là anh, là anh trêu

chọc cô!

Cô rất muốn trực tiếp đấm một cú vào ngực tên đàn ông thúi ấy,

sau đó lại đá anh một cái, nhưng nếu phản kháng, thì anh sẽ biết cô

đang giả bộ ngủ, chẳng phải cô sẽ rất túng quẫn sao.

Kiểu Bích Ngọc ngủ không được, luôn lăn qua lộn lại trong người

anh.

Mà đêm nay Quách Cao Minh cũng ngủ không an ổn, anh đưa tay

lên trán cô nhiều lần và liên tục xác định xem cô có bị lây bệnh của

anh không.

Ding ding ding…

Đêm hôm qua vì buồn bực nên Kiều Bích Ngọc ngủ không ngon,

nhưng mới sáng sớm, không biết tên đáng chém ngàn đao nào lại gọi

điện thoại cho cô, tiếng chuông làm phiền người ta.

“Ai vậy?!”

Đưa tay cầm điện thoại di động ở đầu giường, giọng nói Kiều Bích

Ngọc tràn đầy oán hận.

Người đàn ông bên đầu kia điện thoại di động đầu tiên hơi ngẩn

ra, sau đó có chút ngượng ngùng mở miệng: “Bích Ngọc, là anh.”

Kiểu Bích Ngọc thiếu ngủ, trong đầu rối rắm, chỉ cảm thấy giọng

nói có chút quen thuộc, túy ý áp điện thoại lên tai, mơ hồ hỏi: “Có

chuyện gì?”

“Ai vậy?”

Mà người đàn ông bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng.

Kiểu Bích Ngọc mở mắt ra, lúc này mới phát hiện mình cách

Quách Cao Minh gần như vậy, hơn nữa tay của tên này còn rất tự

nhiên đặt trên ngực cô, a—

Tên biến thái đáng chết!

“Này, nhanh lấy móng heo của anh ra.” Chuyện này khiến đầu óc

(Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương : Vợ bị cướp đi

cô hoàn toàn tỉnh táo.

“Bích Ngọc, bên em xảy ra chuyện gì vậy?”

Kiểu Bích Ngọc kêu lên một tiếng sợ hãi, khiến người bên kia điện

thoại di động truy hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu, có cần anh qua đó

không…”

Quách Cao Minh cách điện thoại vẫn có thể nghe được sự căng

thẳng và lo lắng trong giọng nói của đối phương, anh đương nhiên

nhận ra giọng nói này là của em họ mình.

Quách Cao Minh đột nhiên xoay người, trực tiếp đặt Kiều Bích

Ngọc dưới thân.

“Làm, làm gì vậy…” Kiều Bích Ngọc sợ đến nỗi trong lòng hỗn

loạn.

“Tập thể dục buổi sáng.” Giọng nói Quách Cao Minh khàn khàn,

để sát vào bên tai cô mà nói những lời không rõ nghĩa.

Bàn tay anh thò vào áo ngủ của cô, chạm vào da thịt nhẫn nhụi,

khẽ vuốt ve chỗ bụng cô, giọng nói mập mờ dỗ dành: “Kiều Bích

Ngọc, mang thai ba tháng thì vận động vừa phải rất có ích cho thể

xác và tinh thần…”

Người đàn ông đầu kia điện thoại nghe cuộc đối thoại của bọn

họ, sắc mặt tái nhợt.

Mà giây tiếp theo, điện thoại di động bị Quách Cao Minh không

nhịn được ngắt rồi, chỉ còn tiếng đô đô đô của máy móc.

“Doãn Thành Trung!”

Bên ngoài cổng một trường mẫu giáo quý tộc ở thành phố Bắc

An, người đàn ông ôm chặt điện thoại di động, vẻ mặt u ám xấu xí,

anh ta vừa đưa con gái đến nhà trẻ, đột nhiên nhớ tới một việc cho

nên mới gọi điện thoại cho cô…

“Doãn Thành Trung.”

Một bóng người vội vã đi về phía anh ta, cô gọi tên anh ta hai lần

liên tiếp, lúc này người đàn ông mới trở lại bình thường ngẩng đầu.

(Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương : Vợ bị cướp đi

Khi anh ta thấy rõ cô gái trước mặt, biểu cảm của Doãn Thành

Trung hơi run rẩy, ánh mắt dừng trên gương mặt cô ta ba giây, khóe

môi thoáng hiện ý cười tự giễu.

Khuôn mặt này thực sự giống cô ấy.

“Cô Lê, dường như chúng ta không quá thân nhỉ.” Doãn Thành

Trung lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững.

Lê Yến Nhi nghe thấy giọng điệu của anh ta, sắc mặt có chút

không vui, từ khi cô ta ra mắt tới nay, tất cả mọi người đều khách khí

với cô ta, nhưng gần đây bởi vì Quách Cao Minh…

Cô ta cố chịu đựng, bày ra nụ cười tiêu chuẩn của diễn viên: “Anh

Doãn, trước đó chúng ta có thể có chút hiểu lầm, ngày hôm nay tôi

đặc biệt đến tìm anh…”

Doãn Thành Trung cười giễu, không hề có kiên nhẫn, ngắt lời cô

ta: “Lê Yến Nhi, tôi không phải Quách Cao Minh, tôi không thích mẫu

người như vậy, tôi không có hứng thú với phẫu thuật thẩm mỹ hạng

hai.”

Câu phẫu thuật thẩm mỹ này, khiến nụ cười trên mặt Lê Yến Nhi

nháy mắt cứng đờ.

Doãn Thành Trung nheo mắt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô

ta, trong ba năm qua, ngày nào anh ta về nhà cũng có thể nhìn

thấy …

Bên tai vẫn vang lên cuộc đối thoại mập mờ vừa rồi giữa Quách

Cao Minh và Kiều Bích Ngọc, sắc mặt anh ta tối sầm, trong lòng có

cảm giác hụt hãng.

Quay người lại, không muốn để ý tới người phụ nữ trước mặt,

trực tiếp đi về phía chiếc Ferrari màu đen sáng bóng đang đậu ở lề

đường.

Lê Yến Nhi thấy anh ta không thèm nhìn mình, trong bụng quýnh

lên, không để ý hình tượng chạy tới, kéo cánh tay anh ta lại.

“Doãn Thành Trung, hôm nay tôi tìm anh thật sự có chuyện quan

trọng.”

(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : Vợ bị cướp đi

“Buông ra!”

Sắc mặt Doãn Thành Trung khó coi, đặc biệt là gương mặt của

người phụ nữ này sau phẫu thuật thẩm mỹ quá giống với Kiều Bích

Ngọc.

“Doãn Thành Trung, anh cũng biết tình huống hiện tại của tôi, tôi

chỉ muốn tìm một người che chở tôi…”

Doãn Thành Trung không còn kiên nhẫn, đưa tay đẩy cô ta ra:

“Nếu cô Lê cần người che chở sao lại tìm tôi chứ, đừng quên, tôi là

em họ của cậu chủ nhà họ Quách đấy!” Lúc anh ta nói câu này gần

như là nghiến răng nghiến lợi.

Hiện tại Kiều Bích Ngọc là chị dâu họ của anh ta, anh ta không

muốn chấp nhận sự thật này.

“Vậy thì anh có bao giờ nghĩ rằng anh họ Quách Cao Minh của

anh lần đầu tiên về nước sau sáu năm, hết lần này tới lần khác ngủ

với Kiều Bích Ngọc, anh thấy đây là trùng hợp sao!” Lê Yến Nhi hét

vào mặt anh ta như thể bị ép buộc.

Những lời này khiến Doãn Thành Trung giật mình.

“Có ý gì?”

Anh ta nhìn cô ta.

Đột nhiên vẻ mặt Doãn Thành Trung trở nên kích động: “Lê Yến

Nhi, có phải cô biết chuyện gì không!”

Lê Yến Nhi nhìn thấy anh ta căng thẳng như thế, trong lòng nhất

thời bình tĩnh lại, không còn vội vã như trước, trở lại vẻ tự cao tự đại,

chuyển đề tài.

“Nghe nói con gái anh luôn không gần gũi với người vợ hiện tại

của anh, Diệp Tuyết…”

Doãn Thành Trung không rõ vì sao cô ta đột nhiên lại nhắc tới

Diệp Tuyết, mà trên thực tế, con gái của anh ta rất sợ Diệp Tuyết.

“Lê Yến Nhi, tốt hơn hết là cô đừng giở trò quỷ trước mặt tôi.”

Anh ta hạ thấp giọng cảnh cáo.

(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : Vợ bị cướp đi

Lê Yến Nhi đứng thẳng người, nhìn thẳng anh ta: “Doãn Thành

Trung, trước đó tôi đã nói, tôi chỉ muốn muốn tìm người che chở tôi.”

“Thật ra anh vẫn rất để ý tới Kiều Bích Ngọc đúng không…”

“Nếu như Diệp Tuyết cũng không mang con về nước, anh vẫn có

thể tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân với Kiều Bích Ngọc, anh vẫn còn là

chồng cô ta, nhưng hiện tại thì không phải vậy nữa rồi.”

Doãn Thành Trung nghe cô ta nói, sắc mặt càng thêm u ám khó

coi.

Mà trên môi Lê Yến Nhi thì nhếch lên nụ cười, cô ta đưa tay kéo

cà vạt trên ngực anh ta, kiếng chân lên, tiến lại gần thăm dò, môi cô

ta ghé vào tai anh ta, động tác này có chút mập mờ.

Doãn Thành Trung không vui muốn đẩy cô ta ra, nhưng lời của cô

ta lại khiến thân thể anh cứng đờ.

“Doãn Thành Trung, tôi có thể nói cho anh biết sự thật về mọi

chuyện…”

Lê Yến Nhi thấp giọng, nói từng câu từng chữ: “Bao gồm, Quách

Cao Minh đã bắt đầu bày mưu cướp cô dâu của anh từ mấy năm

trước…”

Chương : Vợ bị cướp đi

Người đâu?

Kiểu Bích Ngọc đẩy cửa ra phòng ngủ ra đi vào, đặt bát cháo

nóng hổi trên tay xuống, quay đầu lại nhìn, nhưng trên giường không

có ai.

Nửa lọ thuốc còn lại được đặt trên giá sách bên cạnh giường, kim

tiêm bị cưỡng ép rút ra, một ít nước đang nhỏ giọt…

“Thì ra kêu mình xuống lầu lấy cháo cho anh ta…”

Khối băng đáng chết chắc chắn đã nhân cơ hội chuồn rồi.

Kiều Bích Ngọc có chút tức giận, không cần suy nghĩ, cô lập tức

xoay người đi về phía phòng làm việc.

“Nóng lòng muốn biết trong phòng sách của tôi giấu gì à?”

Nhưng mà, lúc Kiều Bích Ngọc đặt tay lên nắm cửa phòng sách

thì sau lưng cô truyền đến giọng nói lạnh lùng, giọng nói kia đang đè

nén sự tức giận.

Kiểu Bích Ngọc quay lại nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu.

Một giây kế tiếp cô đột nhiên tỉnh táo lại, tiến lên một bước,

nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, đêm nay tôi muốn lẻn vào

phòng làm việc của anh nhìn xem anh giấu giếm chuyện gì hại người

không!”

“Cô!” Sắc mặt Quách Cao Minh cũng khó coi.

Biệt thự phía Đông có ít người hầu hơn, hành lang trên lầu hai có

vẻ hơi hiu quạnh, hai người cứ giằng co với nhau như vậy.

(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : Vợ bị cướp đi

Anh không nói gì nữa, bỗng nhiên xoay người, đi thẳng về phòng

ngủ.

Kiểu Bích Ngọc đứng tại chỗ, nhìn dáng người anh tuấn bước đi,

trong lòng càng thêm tức giận, lại có chút oan ức.

“…Tôi chỉ muốn qua tìm anh kêu anh về phòng nghỉ ngơi.”

Những lời này cô không muốn giải thích với anh.

Bởi vì anh vừa nhìn thấy cô đứng ngoài phòng sách, đã cho rằng

cô có ý đồ xấu xa.

Kiểu Bích Ngọc luôn nghĩ rằng cô và anh điều không phải người

của một thế giới.

Không chỉ có là thân phận chênh lệch, còn có, anh quá mức cảnh

giác ngờ vực vô căn cứ, mà cô lại thích đơn giản một chút.

Người hầu nữ đi vào dọn dẹp thiết bị và kim tiêm truyền dịch, mà

Quách Cao Minh ngồi trong phòng khách nhỏ ở phòng ngủ, chần chờ

mà nhìn về phía bát cháo trên bàn trà.

Kiểu Bích Ngọc trực tiếp đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó nằm

xuống giường ngủ thiếp đi, quyết định coi anh như không khí.

Giằng co một buổi tối, Quách Cao Minh lại sốt cao, ngược lại

khiến cô bận rộn, tên khốn đó còn rút kim truyền thuốc khi chưa

truyền xong…

Tâm trạng cô rất buồn bực, ôm chăn, rúc vào giường, cuối cùng

do mệt mỏi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Đêm yên tĩnh, mười một giờ đêm, cũng không xem là quá khuya,

Quách Cao Minh đi tới cửa, đang định về phòng làm việc nhưng cuối

cùng lại dừng chân, quay đầu nhìn người phụ nữ trên giường.

Quách Cao Minh cau mày, anh đã hạ sốt, nhưng những thứ thuốc

này khiến đầu óc anh có chút mơ hồ.

Trong mắt có chút suy nghĩ, anh đơn giản tắt hết đèn trong

phòng ngủ, đi đến bên giường, vén chăn lên, trực tiếp nằm xuống.

Kiểu Bích Ngọc ngủ ở trên giường, đưa lưng về phía anh, Quách

(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : Vợ bị cướp đi

Cao Minh cực kỳ tự nhiên đưa tay kéo cô vào ngực.

Cô gần như theo bản năng mà ngọ nguậy một cái rúc vào ngực

anh, tay Quách Cao Minh ôm cô phải dùng sức, cô dần thỏa hiệp,

như thể đã quen với sự mạnh mẽ của anh.

Đêm nay tâm trạng của Kiều Bích Ngọc khó chịu, nên khi ngủ nó

cũng hiện lên trên mặt.

Đền trên đầu giường yếu ớt, ánh mắt Quách Cao Minh lằng lặng

nhìn chăm chú vào cô, không khỏi có chút buồn cười.

Anh biết, cô tới phòng sách có lẽ chỉ đơn thuần là đi tìm anh, chỉ

là anh…quá lo lắng thôi.

Những chuyện kia, anh không muốn để cho cô biết.

Đầu ngón tay thon dài của anh khẽ vuốt chỗ giữa trán cô, động

tác nhẹ nhàng, có lẽ là bởi vì có chút ngứa, Kiều Bích Ngọc quay đầu

chỗ khác, khuôn mặt cọ trên ngực anh, giống như kêu anh đừng làm

rộn, sau đó giãn mày tiếp tục ngủ say.

Mắt Quách Cao Minh sáng lên, nhìn những hành động mờ ám này

của cô, trên khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười.

Thu tay về không trêu cô nữa, ánh mắt lại dừng trên đôi môi đỏ

hồng của cô…

Cúi đầu xuống, hơi thở hai người dây dưa, rất nhẹ nhàng, ngay cả

hô hấp cũng trở nên cẩn thận, xích lại gần cô.

Đôi mi dài của Kiểu Bích Ngọc rung lên, mà anh cũng không có

phát hiện, cô đang giả bộ ngủ.

Tim cô đập nhanh, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng vẫn rất hồi hộp.

Hơn nữa tâm trạng rất kỳ quái, anh hôn cô, trong lòng cô lại

không chống cự…

Nhưng Quách Cao Minh vừa chạm đến đôi môi mềm mại của cô,

lại như là nhớ ra cái gì đó, dừng động tác lại.

Cả một đêm, Kiều Bích Ngọc đều cảm thấy rất khó chịu.

(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : Vợ bị cướp đi

Có chút mất mát, có chút thất vọng.

Nhưng càng nhiều hơn chính là tức giận, đều là anh, là anh trêu

chọc cô!

Cô rất muốn trực tiếp đấm một cú vào ngực tên đàn ông thúi ấy,

sau đó lại đá anh một cái, nhưng nếu phản kháng, thì anh sẽ biết cô

đang giả bộ ngủ, chẳng phải cô sẽ rất túng quẫn sao.

Kiểu Bích Ngọc ngủ không được, luôn lăn qua lộn lại trong người

anh.

Mà đêm nay Quách Cao Minh cũng ngủ không an ổn, anh đưa tay

lên trán cô nhiều lần và liên tục xác định xem cô có bị lây bệnh của

anh không.

Ding ding ding…

Đêm hôm qua vì buồn bực nên Kiều Bích Ngọc ngủ không ngon,

nhưng mới sáng sớm, không biết tên đáng chém ngàn đao nào lại gọi

điện thoại cho cô, tiếng chuông làm phiền người ta.

“Ai vậy?!”

Đưa tay cầm điện thoại di động ở đầu giường, giọng nói Kiều Bích

Ngọc tràn đầy oán hận.

Người đàn ông bên đầu kia điện thoại di động đầu tiên hơi ngẩn

ra, sau đó có chút ngượng ngùng mở miệng: “Bích Ngọc, là anh.”

Kiểu Bích Ngọc thiếu ngủ, trong đầu rối rắm, chỉ cảm thấy giọng

nói có chút quen thuộc, túy ý áp điện thoại lên tai, mơ hồ hỏi: “Có

chuyện gì?”

“Ai vậy?”

Mà người đàn ông bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng.

Kiểu Bích Ngọc mở mắt ra, lúc này mới phát hiện mình cách

Quách Cao Minh gần như vậy, hơn nữa tay của tên này còn rất tự

nhiên đặt trên ngực cô, a—

Tên biến thái đáng chết!

“Này, nhanh lấy móng heo của anh ra.” Chuyện này khiến đầu óc

(Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương : Vợ bị cướp đi

cô hoàn toàn tỉnh táo.

“Bích Ngọc, bên em xảy ra chuyện gì vậy?”

Kiểu Bích Ngọc kêu lên một tiếng sợ hãi, khiến người bên kia điện

thoại di động truy hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu, có cần anh qua đó

không…”

Quách Cao Minh cách điện thoại vẫn có thể nghe được sự căng

thẳng và lo lắng trong giọng nói của đối phương, anh đương nhiên

nhận ra giọng nói này là của em họ mình.

Quách Cao Minh đột nhiên xoay người, trực tiếp đặt Kiều Bích

Ngọc dưới thân.

“Làm, làm gì vậy…” Kiều Bích Ngọc sợ đến nỗi trong lòng hỗn

loạn.

“Tập thể dục buổi sáng.” Giọng nói Quách Cao Minh khàn khàn,

để sát vào bên tai cô mà nói những lời không rõ nghĩa.

Bàn tay anh thò vào áo ngủ của cô, chạm vào da thịt nhẫn nhụi,

khẽ vuốt ve chỗ bụng cô, giọng nói mập mờ dỗ dành: “Kiều Bích

Ngọc, mang thai ba tháng thì vận động vừa phải rất có ích cho thể

xác và tinh thần…”

Người đàn ông đầu kia điện thoại nghe cuộc đối thoại của bọn

họ, sắc mặt tái nhợt.

Mà giây tiếp theo, điện thoại di động bị Quách Cao Minh không

nhịn được ngắt rồi, chỉ còn tiếng đô đô đô của máy móc.

“Doãn Thành Trung!”

Bên ngoài cổng một trường mẫu giáo quý tộc ở thành phố Bắc

An, người đàn ông ôm chặt điện thoại di động, vẻ mặt u ám xấu xí,

anh ta vừa đưa con gái đến nhà trẻ, đột nhiên nhớ tới một việc cho

nên mới gọi điện thoại cho cô…

“Doãn Thành Trung.”

Một bóng người vội vã đi về phía anh ta, cô gọi tên anh ta hai lần

liên tiếp, lúc này người đàn ông mới trở lại bình thường ngẩng đầu.

(Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương : Vợ bị cướp đi

Khi anh ta thấy rõ cô gái trước mặt, biểu cảm của Doãn Thành

Trung hơi run rẩy, ánh mắt dừng trên gương mặt cô ta ba giây, khóe

môi thoáng hiện ý cười tự giễu.

Khuôn mặt này thực sự giống cô ấy.

“Cô Lê, dường như chúng ta không quá thân nhỉ.” Doãn Thành

Trung lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững.

Lê Yến Nhi nghe thấy giọng điệu của anh ta, sắc mặt có chút

không vui, từ khi cô ta ra mắt tới nay, tất cả mọi người đều khách khí

với cô ta, nhưng gần đây bởi vì Quách Cao Minh…

Cô ta cố chịu đựng, bày ra nụ cười tiêu chuẩn của diễn viên: “Anh

Doãn, trước đó chúng ta có thể có chút hiểu lầm, ngày hôm nay tôi

đặc biệt đến tìm anh…”

Doãn Thành Trung cười giễu, không hề có kiên nhẫn, ngắt lời cô

ta: “Lê Yến Nhi, tôi không phải Quách Cao Minh, tôi không thích mẫu

người như vậy, tôi không có hứng thú với phẫu thuật thẩm mỹ hạng

hai.”

Câu phẫu thuật thẩm mỹ này, khiến nụ cười trên mặt Lê Yến Nhi

nháy mắt cứng đờ.

Doãn Thành Trung nheo mắt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô

ta, trong ba năm qua, ngày nào anh ta về nhà cũng có thể nhìn

thấy …

Bên tai vẫn vang lên cuộc đối thoại mập mờ vừa rồi giữa Quách

Cao Minh và Kiều Bích Ngọc, sắc mặt anh ta tối sầm, trong lòng có

cảm giác hụt hãng.

Quay người lại, không muốn để ý tới người phụ nữ trước mặt,

trực tiếp đi về phía chiếc Ferrari màu đen sáng bóng đang đậu ở lề

đường.

Lê Yến Nhi thấy anh ta không thèm nhìn mình, trong bụng quýnh

lên, không để ý hình tượng chạy tới, kéo cánh tay anh ta lại.

“Doãn Thành Trung, hôm nay tôi tìm anh thật sự có chuyện quan

trọng.”

(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : Vợ bị cướp đi

“Buông ra!”

Sắc mặt Doãn Thành Trung khó coi, đặc biệt là gương mặt của

người phụ nữ này sau phẫu thuật thẩm mỹ quá giống với Kiều Bích

Ngọc.

“Doãn Thành Trung, anh cũng biết tình huống hiện tại của tôi, tôi

chỉ muốn tìm một người che chở tôi…”

Doãn Thành Trung không còn kiên nhẫn, đưa tay đẩy cô ta ra:

“Nếu cô Lê cần người che chở sao lại tìm tôi chứ, đừng quên, tôi là

em họ của cậu chủ nhà họ Quách đấy!” Lúc anh ta nói câu này gần

như là nghiến răng nghiến lợi.

Hiện tại Kiều Bích Ngọc là chị dâu họ của anh ta, anh ta không

muốn chấp nhận sự thật này.

“Vậy thì anh có bao giờ nghĩ rằng anh họ Quách Cao Minh của

anh lần đầu tiên về nước sau sáu năm, hết lần này tới lần khác ngủ

với Kiều Bích Ngọc, anh thấy đây là trùng hợp sao!” Lê Yến Nhi hét

vào mặt anh ta như thể bị ép buộc.

Những lời này khiến Doãn Thành Trung giật mình.

“Có ý gì?”

Anh ta nhìn cô ta.

Đột nhiên vẻ mặt Doãn Thành Trung trở nên kích động: “Lê Yến

Nhi, có phải cô biết chuyện gì không!”

Lê Yến Nhi nhìn thấy anh ta căng thẳng như thế, trong lòng nhất

thời bình tĩnh lại, không còn vội vã như trước, trở lại vẻ tự cao tự đại,

chuyển đề tài.

“Nghe nói con gái anh luôn không gần gũi với người vợ hiện tại

của anh, Diệp Tuyết…”

Doãn Thành Trung không rõ vì sao cô ta đột nhiên lại nhắc tới

Diệp Tuyết, mà trên thực tế, con gái của anh ta rất sợ Diệp Tuyết.

“Lê Yến Nhi, tốt hơn hết là cô đừng giở trò quỷ trước mặt tôi.”

Anh ta hạ thấp giọng cảnh cáo.

(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương : Vợ bị cướp đi

Lê Yến Nhi đứng thẳng người, nhìn thẳng anh ta: “Doãn Thành

Trung, trước đó tôi đã nói, tôi chỉ muốn muốn tìm người che chở tôi.”

“Thật ra anh vẫn rất để ý tới Kiều Bích Ngọc đúng không…”

“Nếu như Diệp Tuyết cũng không mang con về nước, anh vẫn có

thể tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân với Kiều Bích Ngọc, anh vẫn còn là

chồng cô ta, nhưng hiện tại thì không phải vậy nữa rồi.”

Doãn Thành Trung nghe cô ta nói, sắc mặt càng thêm u ám khó

coi.

Mà trên môi Lê Yến Nhi thì nhếch lên nụ cười, cô ta đưa tay kéo

cà vạt trên ngực anh ta, kiếng chân lên, tiến lại gần thăm dò, môi cô

ta ghé vào tai anh ta, động tác này có chút mập mờ.

Doãn Thành Trung không vui muốn đẩy cô ta ra, nhưng lời của cô

ta lại khiến thân thể anh cứng đờ.

“Doãn Thành Trung, tôi có thể nói cho anh biết sự thật về mọi

chuyện…”

Lê Yến Nhi thấp giọng, nói từng câu từng chữ: “Bao gồm, Quách

Cao Minh đã bắt đầu bày mưu cướp cô dâu của anh từ mấy năm

trước…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio