Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

chương 82

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Ai mới là người thứ ba

“Hai người đang làm cái gì đấy!”

“Lê Yến Nhi, con hồ ly tỉnh này, cô mau cút xa khỏi chồng tôi

ngay—-.”

Diệp Tuyết lái xe đi ngang qua nhà trẻ thì thấy Doãn Thành Trung

cùng Lê Yến Nhi đang mập mờ với nhau ở bên lề đường, cô ta lập tức

nổi trận lôi đình lao xuống xe chạy đến đẩy Lê Yến Nhi ra.

“Diệp Tuyết, cô nói xem ai mới là hồ ly tỉnh, không phải là cô

cũng giật chồng từ Kiều Bích Ngọc sao…”

Lê Yến Nhi bị đẩy ra nhưng không có tức giận, ngược lại còn

nhếch miệng tươi cười, trong lời nói tràn đầy châm chọc.

“Cô nói cái gì!”

Vẻ mặt Diệp Tuyết lập tức tối sầm lại, cô ta tiến lên một bước, bộ

dạng như muốn lao lên liều mạng với Lê Yến Nhi vây.

“Đừng làm loạn trước mặt công chúng.”

Doãn Thành Trung vẫn luôn im lặng đột nhiên đưa tay kéo Diệp

Tuyết.

Vẻ mặt Diệp Tuyết vừa tức giận vừa không cam lòng, nhưng mà

cô cũng không dám làm loạn giữ đường phố ngõ hẻm, chỉ có thể

ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lê Yến Nhi cảnh cáo.

Mà Lê Yến Nhi vẫn giữ khuôn mặt tươi cười chuẩn diễn viên của

mình, mỉm cười dịu dàng hô to với Doãn Thành Trung một tiếng: “Nhớ

tìm tôi nha…”

(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương :…là người thứ ba

“Anh qua lại với con đĩ kia từ khi nào!“

Diệp Tuyết vừa lên xe đã lập tức bắt lấy cánh tay của Doãn Thành

Trung để tra hỏi.

“Em phát điên cái gì vậy, anh với cô ta không có quan hệ gì cả.”

Doãn Thành Trung nhìn về hướng Lê Yến Nhi rời đi, nhớ tới những

lời Lê Yến Nhi vừa nói, anh nóng nảy hất tay Diệp Tuyết ra, sau đó

đạp chân ga, xe thuận thế chạy về phía đường cao tốc.

Doãn Thành Trung ngồi ở ghế phụ giaanj giữ hét vào mặt người

đàn ông bên cạnh: “Doãn Thành Trung, anh đừng có mà gạt em, vừa

nãy em còn thấy con đĩ con hồ ly tinh Lê Yến Nhi kia dựa vào ngực

anh đói”

“Doãn Thành Trung, anh đã cùng em đăng ký kết hôn, hiện tại

em mới là vợ anh, có phải anh vẫn không nỡ từ bỏ vợ trước là Kiểu

Bích Ngọc đúng không, con đĩ họ Lê này trông rất giống cô ấy…”

“Câm miệng!”

Vẻ mặt Doãn Thành Trung âm trầm, tay phải nắm chặt tay lái, khi

nghe cô ta hét lên và nhắc đến tên của Kiểu Bích Ngọc, trong lòng

anh ta có một cơn tức giận không thể giải thích được, nhịn không

được mắng vào mặt cô ta.

“Anh đã nói rồi, nếu đã kết hôn sẽ không có chuyện yêu đương

lăng nhăng bên ngoài, Diệp Tuyết, em tin hay không thì tùy em, ít

nhất trước đây Kiều Bích Ngọc sẵn lòng tin tưởng anh…“ Giọng nói

của Doãn Thành Trung càng lúc càng nhỏ, ẩn chứa một cảm xúc

phức tạp.

Anh ta với Kiều Bích Ngọc kết hôn ba năm, cô vẫn luôn tin tưởng

anh ta, thế nhưng anh ta lại phản bội cô…

Nếu như không phải Diệp Tuyết đột ngột mang con gái từ nước

ngoài về thì có lẽ anh vẫn sẽ tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân lãnh đạm

trước đây.

Diệp Tuyết nhìn thấy rõ ràng sự hổ thẹn trên mặt anh ta, cô ta

cắn môi, vừa tức giận vừa không cam lòng.

(Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương :…là người thứ ba

So với việc Doãn Thành Trung và Lê Yến Nhi ôm ấp nhau thì ánh

mắt này của anh ta càng khiến ô ta lo lắng hơn, anh ta thực sự lo lắng

cho vợ cũ…

“Doãn Thành Trung, em đã nói với anh rồi, là con gái của chúng

ta muốn gặp mặt ba của mình, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ

chia rẽ gia đình anh cả, chính anh đã nói rằng anh không hề yêu Kiều

Bích Ngọc, chính anh chủ động đề xuất ly hôn, chính anh chủ chủ

động chụp cho cô ấy những bức ảnh người lớn…”

Diệp Tuyết cúi đầu xuống, giọng nói cũng trở nên uất ức nức nở:

“Anh có biết những người bên ngoài luôn nói em cướp chồng của

Kiều Bích Ngọc, còn nói em là người thứ ba không…”

Vẻ mặt Doãn Thành Trung u ám khó coi, nghe cô vừa khóc vừ kể

lại chuyện cũ thì trong lòng càng cáu kỉnh, chiếc xe phóng nhanh rồi

dừng lại trước đèn giao thông.

Anh ta hít sâu một hơi, nói một cách chậm nhất có thể: “Diệp

Tuyết, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

“Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, cũng sắp tổ chức đám cưới, về

phía Kiều Bích Ngọc…”

Anh ta dừng lại một chút, sau đó quay đầu thản nhiên lướt qua

cửa sổ xe: “Gần đây trong lúc trang trí lại phòng mới của chúng ta,

anh tìm thấy một thứ mà Kiều Bích Ngọc để quên ở lại, anh chỉ muốn

liên lạc với cô ấy…”

“Trực tiếp gửi chuyển phát nhanh cho cô ta là được rồi.“ Giọng

điệu của Diệp Tuyết cũng trở nên mềm mỏng hơn, cũng không cố

tình kiếm chuyện nữa, sợ làm phật ý anh ta.

“Không được.”

Tuy nhiên, thái độ của Doãn Thành Trung có chút cứng rắn, nhìn

thấy đèn xanh trước mặt đã chuyển thành đèn đỏ, anh ta dẫm lên

chân ga suy nghĩ rất lâu mới mở miệng nói tiếp: “Đó là một hộp gỗ

nhỏ của Kiều Bích Ngọc, anh nhất định phải đích thân trả lại cho cô

ấy”

(Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương :…là người thứ ba

Nghĩ lại anh thấy vô cùng buồn cười, anh ta đã kết hôn với cô ba

năm, thế nhưng mà anh ta lại không biết gì về lý lịch của cha mẹ cô,

đến ngay cả việc cô thích gì anh ta cũng không biết.

Nhưng mà cái hộp gỗ tử đàn này, Kiểu Bích Ngọc đã cất nó ở

ngăn kéo ngầm trong tủ quần áo, cô ấy vẫn luôn quý trọng nó.

Anh ta đã từng nghe Kiều Bích Ngọc nói qua về chiếc hộp gỗ tử

đàn này, đó là kỷ vật duy nhất mà một người bạn đã mất tích tên là

nhóc Đần của cô để lại cho cô.

“Trong hộp gỗ kia có cái gì?” Diệp Tuyết vừa cảnh giác lại vừa tò

mò.

Sắc mặt Doãn Thành Trung thay đổi, lập tức chuyển đề tài khác:

“Con gái chúng ta nói muốn mặc váy công chúa màu hồng vào lễ cưới

của chúng ta…”

“Đây là hôn lễ của em, em mong nó có thể hoàn mỹ, con bé mặc

váy màu hồng sẽ không hợp với váy cưới màu trắng của em, hay là

bảo con bé đừng tham gia. Trong mắt nhà họ Doãn của anh chỉ có

đứa con gái này, làm gì có để đứa con dâu như em ở trong lòng, tùy

tiện đi, dù sao cũng do nhà anh quyết định!”

Diệp Tuyết tức giận giận quay đầu nhìn qua cửa sổ xe, mỗi lần nói

về chuyện của Kiểu Bích Ngọc thì anh ta luôn tìm cách trốn tránh,

hơn nữa anh ta còn luôn thiên vị con gái.

Trước đây, Doãn Thành Trung sẽ chỉ nghĩ cô ta ghen tị với con

gái, nhưng mà bây giờ khi nhìn thấy ánh vẻ mặt trầm của cô ta, trong

mắt anh ta hiện lên một phần suy nghĩ sâu xa.

[Con gái anh có vẻ không quá thân với Diệp Tuyết nhỉ?]

Vừa nãy Lê Yến Nhi đã nói với anh chuyện này, làm sao cô ta

biết?

Anh cụp mắt xuống, tầm mắt rơi vào màn hình điện thoai di động,

lúc trước Lê Yến Nhi đã lưu số điện thoại của cô ta vào máy của anh

ta…

Anh không có hứng thú gì với việc nuôi đàn bà bên ngoài, nhưng

(Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương :…là người thứ ba

mà…

Xe dừng trước của nhà họ Doãn, Diệp Tuyết xuống xe, Doãn

Thành Trung quay đầu xe, trực tiếp đi đến công ty.

Ngón tay anh ta đánh một tin nhắn bằng tốc độ rất nhanh sau đó

gửi đi: [Buổi tối gặp mặt ở khách sạn bên bờ biển, trước đây cô nói

Quách Cao Minh thiết kế hãm hại tôi, rốt cuộc là chuyện gì…]

Tỉnh tỉnh…

Điện thoại rung lên một cái, có một tin nhắn được gửi đến.

Kiểu Bích Ngọc tò mò nhìn màn hình điện thoại trên tủ đầu

giường, cô không thấy rõ nội dung của tin nhắn, một dòng tin nhắn

nhanh chóng lóe lên, là tin nhắn được gửi từ bệnh viện tư nhân

Seattle, Hoa Kỳ.

“Tỉnh lại?” Cô đọc được tin nhắn trên màn hình, đưa tay muốn

cầm lấy điện thoại.

“Đừng động vào điện thoại của tôi.”

Một giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền ra từ phòng tắm.

Quách Cao Minh nói, bước nhanh tới, anh cầm lấy điện thoại di

động của mình, như thể không thích người khác xen vào vấn đề riêng

tư của anh.

Kiểu Bích Ngọc bị anh nói một câu thì chột dạ thu móng heo lại,

lúng túng quay đầu nhìn anh.

“Vừa rồi có một tin nhắn gửi tới từ Mỹ…Nói ai đó đã tỉnh lại.”

Cô chợt nhớ tới việc gì đó, ông chủ Quách Cao Minh này là một

người rất bận rộn, vì thế cô không quên nhắc nhở anh: “Ông nội vừa

nói, buổi chiều chúng ta phải đến nhà họ Doãn, anh đừng quên đó…”

Doãn Thành Trung và Diệp Tuyết tở chức đám cưới, nhà họ

Quách là họ hang nên chắc chắn là phải đến tham dự, cô thân là vợ

trước không tham dự cũng được, nhưng mà tối nay cô phải ăn cơm

với bọn họ.

Cô đã bước đến cửa phòng ngủ, thế nhưng mà người đàn ông kia

(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương :…là người thứ ba

vẫn không trả lời cô.

Kiều Bích Ngọc cau mày, có chút bất mãn nói: “Nè, anh đừng có

mà đi họp đó, nếu không tối nay ông nội sẽ tức giận..”

Tuy nhiên, khi cô nói được một nửa thì nhìn thấy vẻ mặt Quách

Cao Minh vừa phức tạp lại vừa xoắn xuýt, giống như rất ngạc nhiên,

ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

“Quách Cao Minh, anh sao vậy?“ Cô chưa bao giờ thấy anh có vẻ

mặt kinh ngạc như vậy.

“Hiện tại tôi phải bay sang Mỹ ngay lập tức…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio