Chương : Tham gia đám cưới của chồng cũ
Kiều Bích Ngọc ngây ra tại chỗ, nhìn anh ôm chặt điện thoại, sải
bước dài, bước nhanh ra ngoài cửa phòng ngủ.
“Quách Cao Minh, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Kiểu Bích Ngọc nhịn không được hét lên một tiếng về phía người
đàn ông trước mặt, không biết có phải do ảo giác của cô hay không,
cảm giác bước chân của anh có chút vội vã và nặng nề.
“Tin nhắn ban nãy …“ Cô vừa suy đoán, vừa đi theo xuống tầng
dưới.
“Tin nhắn từ Mỹ gửi đến …
Kiều Bích Ngọc vừa tới nơi ở của Quách Cao Minh, từ xa đã nghe
thấy ông cụ Quách vội vàng hỏi: “Thực sự có tình hình mới rồi, đã
tỉnh dậy rồi, vậy là có cơ hội bình phục không?”
“Cậu chủ Cao Minh đang nhanh chóng đi tới sân bay quốc tế rồi.
Quản gia già cũng rất xúc động.
Cô nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, có hơi lo lắng bước tới:
“Ông nội, Quách Cao Minh anh ấy…
Ông cụ ngẩng đầu nhìn cô, lưỡng lự một lúc rồi hỏi ngược lại:
“Nó chưa kể cho cháu?“
Kiểu Bích Ngọc cười ngượng ngùng, lắc đầu.
Nghĩ lại, bản thân thực sự có chút lo lắng vớ vẩn chuyện riêng tư
của Quách Cao Minh, cô cũng không có tư cách can thiệp.
“Phía bên Mỹ có chút chuyện gấp, cậu chủ Cao Minh phải lập tức
tới đó, có thể sẽ phải ở lại một thời gian khá dài.“ Quản gia già mỉm
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương :…i của chồng cũ
cười ôn hòa, giải thích đơn giản cho cô.
sồ”
Kiểu Bích Ngọc cúi đầu, giọng nói không hiểu sao có chút mất
mát.
Cô cũng không hỏi tiếp chuyện của Quách Cao Minh, vẻ mặt giả
bộ không quan tâm, ngồi cùng ông cụ một lúc, rồi trở về phòng ngủ,
lập tức cầm lấy điện thoại, mở zalo ra.
Cục cưng vô địch: [ Lục Khánh Nam! Ra đây, ra đây! ]
Anh trai Lục: [ Có chuyện gì? ]
Lục Kiều Nam vốn dĩ đang họp ở công ty không muốn để ý cô,
tuy nhiên hôm nay Kiều Bích Ngọc dường như có chút mất bình tĩnh.
Kiểu Bích Ngọc điên cuồng nhập một loạt ký tự văn bản, nhưng
nếu hỏi một cách ào ạt như vậy, ngược lại có chút không được tự
nhiên.
Suy nghĩ một hồi lâu, mới bình tĩnh trả lời một dòng chữ, [ Hôm
nay Quách Cao Minh nhận được tin nhắn của bệnh viện Seattle ở Mỹ,
nói cái gì mà người tỉnh rồi, sau đó anh ấy rất khác lạ, vội vã qua bên
dó…]
Anh trai Lục: [ Thực sự đã tỉnh rồi. ]
Lần này đến cả Lục Khánh Nam cũng vô cùng ngạc nhiên, anh ta
nói một câu với trợ lý bên cạnh, liền đứng dậy, bước thẳng ra khỏi
phòng họp.
Suy nghĩ một chút, trả lời Kiều Bích Ngọc một câu, [ Cao Minh vội
đi tới đảo sắc đẹp. ]
Cục cưng vô địch: [ Đảo sắc đẹp gì chứ! ]
Lục Khánh Nam nhìn mấy biểu tượng gắt gỏng cô gửi tới, hơi
nhướn lông mày, nói trêu: [ Kiểu Bích Ngọc, cô tưởng Cao Minh đi Mỹ
tìm phụ nữ? Ghen? ]
Anh trai Lục: [ Yên tâm đi, Cao Minh anh ta bị một mình cô hại
cũng đủ thê thảm rồi, đảo sắc đẹp là khu người giàu ở bên Seattle, có
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương :…i của chồng cũ
một người bạn đang ở bên đó. ]
Cục cưng vô địch: [ Ai? ]
Lục Khánh Nam không trả lời cô, đáy mắt mang chút nỗi buồn
nặng trĩu.
Kiểu Bích Ngọc biết cậu Lục cũng là một người bận rộn, không
dám làm phiền anh ta, nghĩ định lặng lẽ thoát ra khỏi zalo, nghe
ngóng chuyện riêng tư của Quách Cao Minh, không hiểu sao cảm
thấy bản thân có chút ngốc nghếch.
Anh trai Lục: [ Sau này có cơ hội, có lẽ Cao Minh sẽ giới thiệu
cho cô làm quen. ]
Cuối cùng Lục Khánh Nam gửi tới một tin nhắn không rõ ẩn ý,
Kiều Bích Ngọc xem xong liền ngẩn người một lúc.
Cô ngẫu nhiên xem lung tung ở trong zalo, xem một ít món canh
gà độc.
Phát hiện bản thân đã lâu không cập nhật vòng bạn bè, có chút
cảm thán đăng lên một đoạn.
[ Mang thai mà không thèm ăn, đầu óc lại hơi bị phình to ra, hình
như càng ngày càng ngu rồi ] Sau đó đính kèm một con mèo màu
cam đang rũ đầu xuống.
Khiến Kiều Bích Ngọc không ngờ tới là, đoạn cảm thán nhàm
chán kia ở vòng bạn bè, lại có người trả lời trong giây lát.
[ Bảo Bảo, không được để quá mệt, phải nghỉ ngơi nhiều vào. ] Là
một câu nói cực kì khách khí.
Kiểu Bích Ngọc chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt dùng lại ở trên chữ
‘Bảo Bảo; ai lại kêu buồn nôn thế này…
“Đây là ai?”
Cô kiểm tra thông tin của đối phương, tên zalo là: Người đẹp ngủ
trong rừng.
Đây là một tài khoản zalo mới, đối phương chưa từng đăng gì lên
vòng bạn bè: “Người đẹp ngủ trong rừng? Một người đàn ông sao lại
lấy cái biệt danh này, bộ dạng thực sự đẹp như vậy sao …”
Kiều Bích Ngọc hoàn toàn không để tâm tới, trực tiếp thoát khỏi
zalo.
Tuần sau Doãn Thành Trung và Diệp Tuyết chính thức tổ chức
đám cưới, vốn dĩ chiều hôm nay định cùng người thân trong dòng họ
cùng tụ tập ăn uống bàn chuyện chỉ tiết đám cưới, Quách Cao Minh
đột nhiên đi Mỹ, Kiều Bích Ngọc đương nhiên sẽ không đi nữa.
Để có thể sinh ra đứa trẻ to béo khỏe mạnh, Kiều Bích Ngọc
cũng nên ăn no nên ngủ kĩ, ở trong nhà một tuần, yên phận không đi
đâu hết, tuy nhiên thỉnh thoảng cô cũng nhìn về phía điện thoại mình
theo bản năng.
Sau khi Quách Cao Minh đi Mỹ, cũng chưa gọi cho cô tới một
cuộc điện thoại.
“Nghĩ tới anh ấy làm gì.”
Đã quen với việc dậy sớm, Kiểu Bích Ngọc ngủ dậy việc đầu tiên
làm là lấy điện thoại kiểm tra, vẻ mặt không thoải mái cho lắm.
“Mợ chủ, sao cô cả tuần nay đều không thoải mái, có phải có chỗ
nào không ổn không?”
Sáng sớm Kiều Bích Ngọc cùng ông cụ ăn sáng, quản gia già
mang đồ ăn lên cho bọn họ, quan tâm hỏi một câu.
Kiểu Bích Ngọc không trả lời, ông cụ Quách phía đối diện nhướn
đôi lông mày, trầm giọng mở miệng: “Thằng nghiệp chướng kia ở Mỹ
nhanh nhất cũng phải cuối tháng mới về được …”
“Mợ chủ, hóa ra là cô nhớ cậu chủ Cao Minh, cậu ấy quả thực có
chuyện quan trọng …” Quản gia có chút hiểu ra, lập tức giải thích cho
cô,
Kiểu Bích Ngọc lần này rất xấu hổ.
Ông cụ Quách cũng trêu chọc cô, ung dung nói: “Đừng buồn bực
ở trong nhà cả ngày, làm giảm chỉ số IQ của đứa chắt trai của ông,
tìm chút chuyện làm đi…”
Ba mươi phút sau, vẻ mặt Kiều Bích Ngọc tê liệt ngồi ở trên xe, xe
đang chạy thăng bằng, đi về phía nhà thờ Thành Đông.
Cô tưởng ban nãy ông cụ nói tìm chút chuyện làm, chỉ là bảo cô
cùng ông chơi đánh cờ tướng, sao cũng không ngờ được, lại bảo cô
đi tham dự đám cưới.
“Ông nội, cháu nghĩ cháu không phù hợp lắm …”
“Sao, chột dạ rồi?”
Ông cụ Quách cũng không bắt cô đến một mình, ông cùng cô
ngồi ở trên xe: “Bích Ngọc, cháu phải nhớ cháu là cháu dâu của nhà
họ Quách chúng ta, tham dự đám cưới của nhà họ Doãn là hợp tình
hợp lý, cứ trốn mãi, ngược lại lại khiến người khác kiếm chuyện.”
“Không phải, cháu không muốn… Không muốn gặp những
người đó.
Ông cụ thấy cô nói chuyện do dự, lập tức hơi nheo lông mày nhìn
cô: “Cháu nhất định phải giữ khoảng cách phù hợp với người đàn ông
khác biết chưa, đừng làm chuyện khiến thằng nghiệp chướng Quách
Cao Minh kia hiểu lầm …”
Thực ra hôm nay, ông cụ đề nghị cùng Kiều Bích Ngọc tham dự
đám cưới này cũng có một mục đích khác, chính là muốn xóa bỏ mối
quan hệ giữa cô và Doãn Thành Trung một cách rõ ràng.
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc hơi giật mình một chút, nghe giống như
đang đùa, nhưng giọng nói già nua này của ông cụ có vẻ giống như
một lời cảnh cáo hơn.
Cô quay đầu nhìn cửa sổ xe, trả lời một tiếng: “Cháu biết rồi.”
Trong lòng lại rất bất mãn: “Quách Cao Minh ở Mỹ có lẽ đang ôm
người đẹp trong lòng, thật không công bằng ..” Anh ấy không gửi
cho cô nổi một tin nhắn!
Đám cưới này, bởi vì ông Quách đích thân tham dự, lại càng trở
nên trang trọng.
Người phía dưới lần lượt trèo cao lên phía trước, Kiều Bích Ngọc
vẫn luôn ở bên cạnh ông cụ, quả thật, không có ai dám dùng nửa con
(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương :…i của chồng cũ
mắt khác thường nhìn cô, lại càng không có ai dám nói nửa câu
chuyện tầm phào.
Ngay đến cả Quách Thanh Nga nhìn thấy Kiều Bích Ngọc ở đây,
vẻ mặt rõ ràng không vui, nhưng cũng phải lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Tất cả đều tiến hành rất bình thường, chỉ chờ nhân vật chính
bước vào thôi…
“Chú rể sao lai lâu vây ….