Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )
Chap : Ghen tị
Thất Nghị nắm chặt bàn tay đang dịch xuống , thì bất ngờ cánh cửa phòng mở ra . Nhược Di cùng tay phải ấn vào trán xoa xoa ngẩng đầu lên thì sửng người nhìn hai người bọn họ.
Thất Nghị thấy Nhược Di liền tươi tỉnh , hỏi :
-“ Anh đang định đi tìm em ”
Cô nhìn bàn tay Thất Nghị đang nắm lấy Hoạn Nhi .. ngay vị trí đó . Đang định tìm cô sao ?? Có vẻ cô vào không đúng lúc rồi .
Nhược Di quay người không trả lời anh , đi xuống phòng bếp . Thất Nghị thấy lạ lạ bèn chạy theo . Tay Hoạn Nhi đang được nắm chặt thì đột nhiên buông ra , tim bỗng dưng xẹt qua tia đau nhói . Cảm giác này Hoạn Nhi chưa từng có , chưa từng .
Bữa tối diễn ra trong không khí ảm đạm , Thất Nghị khó chịu vì từ khi anh đi làm về Nhược Di chẳng mở miệng nói bất cứ câu nào , cô cứ như người vô hồn . Chỉ có Hoạn Nhi miệng không ngừng nói , Thất Nghị chỉ cười qua loa .
Vì sợ bàn tay bị phát hiện nên dù đau đến thế nào Nhược Di vẫn cố cầm chén cơm lên như bình thường . Cô ngồi bên trái Thất Nghị nên anh hoàn toàn không nhìn thấy bàn tay của cô đang sưng đỏ lên . Bữa cơm nhanh chóng kết thúc .
Thất Nghị gọi cô vào phòng khách ngồi nhưng cô lại tránh né anh mà ra ngoài chơi cùng Ngạo Ngạo .
Anh chẳng nghĩ ngợi nhiều , chỉ ừ một tiếng rồi đi lại phòng khách trò chuyện cùng Hoạn Nhi .
Thất Nghị lau tóc xong , liền nằm lên giường ôm lấy Nhược Di :
-“ Hôm nay lạnh lắm sao mà em đắp chăn kín mít vậy ?? ”
Anh định sờ tay lên trán cô thì cửa phòng mở tung ra , thân ảnh bé nhỏ chạy vào đứng trước giường anh . Nhược Di kéo chăn ngang ngực nhìn Hoạn Nhi , Thất Nghị cũng ngồi dậy nhíu mày hỏi :
-“ Em sang đây làm gì ?? Mau về phòng ngủ đi ”
Giọng Thất Nghị trách móc nhưng nghe rõ sự cưng chiều , Hoạn Nhi ôm chiếc gối to màu trắng sọc nâu đứng trước giường nũng nịu :
-“ Em muốn ngủ cùng anh , đã lâu lắm rồi em chưa được ngủ chung với anh ”
-“ Nhưng Nhược D-...”
-“ Ô ô .. chẳng lẽ cái yêu cầu nhỏ nhoi thế thôi mà chị dâu kibo không cho .. ô ô ”
Hoạn Nhi khóc thút thít nhìn xuống Nhược Di , Thất Nghị nhìn Hoạn Nhi nhướn mày .
-“ Hoạn Nhi , em đừng .. ”
Anh chưa nói hết câu thì thân ảnh đang nằm trên giường đột nhiên đứng dậy . Nhược Di cúi người hôn nhẹ vào má Thất Nghị :
-“ Được rồi , Hoạn Nhi mới về . Có thể muốn ngủ chung với anh , không sao . Vậy em qua phòng khác ngủ . Anh ngủ ngon ”
Cô nói xong rồi cầm gối đi ra ngoài , Thất Nghị bật dậy khỏi giường nắm tay cô lại . Hoạn Nhi đứng phía sau thấy thế liền khóc rống lên :
-“ Ô ô .. ”
Thất Nghị bóp trán mệt mỏi , anh buông tay Nhược Di ra .
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm nay cô dậy rất trễ , Nhược Di tranh thủ nấu đồ ăn mang vào cho vú Dương . Còn Hoạn Nhi thì vẫn nằm mãi trên giường , Thất Nghị đã đi làm từ sớm .
Mùi xát trùng của bệnh viện xộc vào mũi cô , đầu óc choáng váng . Cô định bấm thang máy đóng lại thì bất ngờ Triệt Đông đi vào , cả hai gật đầu chào rồi nói vài ba câu .
Triệt Đông vô tình nhìn lướt qua cánh tay trái thì thấy nó sưng đỏ lên định hỏi nhưng đúng lúc thang máy mở cửa , Nhược Di chào anh rồi đi vào phòng vú Dương .
..
Vú Dương nhìn thấy rõ tay Nhược Di sưng đỏ liền kéo cô lại băng bó vết thương :
-“ Đứa bé này , tay con bị làm sao vậy ?? ”
-“ Phỏng nước sôi thôi ạ , không sao không sao ”
Cô cười ngây ngốc , còn vú chỉ biết chép miệng nhìn cô :
-“ Thất Nghị biết chưa ?? ”
-“ Dạ ảnh biết rồi . Mà con không sao đâu . Cũng tới giờ rồi , thôi con về nha vú ”
Cô cầm lấy túi xách rồi đi ra khỏi bệnh viện .
Ánh nắng chiều nhẹ nhàng , làm con người ta trôi vào hư ảo . Dòng người đông đúc tấp nập qua lại , cứ chen lấn rồi vô tình bước qua nhau .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cô vừa về tới đã thấy Thất Nghị cầm khăn giấy lau khóe miệng dính đồ ăn cho Hoạn Nhi . Tim cô dâng lên một tia ghen tỵ , đúng là ghen tỵ . Nhược Di hững hờ đi thẳng vào bếp .
Thất Nghị đang định đi vào phòng bếp thì điện thoại đỗ chuông nên anh ra ngoài vườn nghe , còn Hoạn Nhi thì vẫn nằm trên sofa đưa đẩy chân ăn tiếp socola .
-“ Cô chủ , dạo này em thấy cô hay thèm đồ chua nga ~~~ có khi nào cô có rồi không ?? Hihi ”
Cả đám hùa theo cười . Tim Hoạn Nhi giật thót lên , chẳng lẽ cô ta có thai sao ?? Không , không thể nào .
-“ Hoạn Nhi , Hoạn Nhi .. em sao vậy ?? Sao lại làm rớt socola dưới sàn rồi , thật là hư mà . Người đâu , mau lại đây dọn dẹp ”
Hoạn Nhi sợ hãi , mặt lấm lét mồ hôi .
Không được , không được . Cô ta là mối nguy hiểm , phải mau tiêu diệt . Để càng lâu càng bất lợi .
..
Thất Nghị thấy bóng dáng nhỏ bé đang loay hoay trong phòng toilet , anh liền mở cửa đi vào . Nhược Di vội che giấu tay trái đi , vô tình quẹt phải tấm kính đằng sau . Máu nhỏ từng giọt từng giọt trên sàn . Thất Nghị kéo tay trái cô ra , sửng sốt :
-“ Nhược Di , tay em làm sao thế này ?? ”
-“ Do em bất cẩn nên để phỏng . Không sao , không sao ”
Thất Nghị trừng mắt quát rồi lôi cô ra ngoài băng bó giúp cô :
-“ Sưng đỏ tấy lên như thế này mà em còn bảo không sao ?? Như thế nào mới có sao với em hả ?? ”
Hoạn Nhi vừa mới tắm xong nghe tiếng quát lớn của Thất Nghị vội chạy xuống lầu . Chân khựng lại khi thấy anh trai cô đang băng bó vết thương phỏng lần trước cho Nhược Di .
Vẻ mặt anh đầy lo âu . Thất Nghị nhẹ nhàng ôm lấy Nhược Di :
-“ Xin lỗi , anh không nên lớn tiếng với em . Em còn đau chứ ?? ”
Hoạn Nhi nghiến chặt răng nhìn Nhược Di căm phẫn . Cô quay lại phòng , khóa chặt cửa .
Hoạn Nhi tay nắm chặt chiếc điện thoại , nhếch môi cười :
-“ Ngày mai sẽ có kịch hay . Hãy chờ xem ”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~