Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )
Chap : Tai nạn
-“ Ưm .. cái này rất ngon , rất ngon . Nhược Di cậu ăn thử xem ”
Tay Du Du cầm hai cây mứt táo , vừa ăn vừa vừa khen không ngớt lời . Đan Đan đứng cạnh ăn kẹo bông gòn phì cười , Nhược Nhược cũng cầm mứt táo ăn lấy .
Mải mê ăn nên Du Du không để ý rằng mứt táo nhiễu lên áo cô . Đến khi ăn xong thì mới phát hiện ra , Du Du chau mày khó chịu đứng dậy :
-“ Thật là .. thôi hai cậu sang bên đó trước đi .. để tớ đi qua toilet rửa cái đã rồi qua ”
Nhược Nhược gật đầu rồi nắm lấy tay Đan Đan băng qua đường . Chiếc xe bán màn thầu bốc khói nghi ngút tỏa ra mùi thơm , Nhược Nhược đành kêu Đan Đan qua trước , để cô quay lại mua .
Đèn đỏ vừa chớp lên thì Nhược Nhược nhanh chóng đi vào làn dành cho người đi bộ . Đi tới nữa đường thì đột nhiên chiếc xe màu đen lao nhanh về phía cô .
-“ Nhược Nhược cẩn thận .. ”
Nhược Di quay người thì nhận thấy chiếc xe màu đen lao vun vút về phía cô .
“ Rầm ”
Thân hình cô chao đảo . Đầu cô rất đau , cả bụng nữa . Tai cô ù đi , mắt cũng mờ dần .
-“ Nhược Nhược , mau tỉnh dậy . Nhược Nhược .. ô ô .. ”
-“ Đan Đan .. Nhược Nhược cậu là sao thế này ?? Nhược Nhược .. ”
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh õi , đám người xung quanh dãn ra khi nạn nhân bị đưa lên xe . Tiếng nói xì xào bàn tán vẫn không ngớt .
Dãy hành lang trắng dài vô cùng lạnh lẽo . Du Du ngồi cạnh Đan Đan ôm lấy cô :
-“ Được rồi được rồi . Nhược Nhược sẽ không sao nên cậu đừng khóc nữa . Nhược Nhược chắc chắn sẽ không sao mà ”
Tiếng khóc nhỏ dần đi , chỉ còn lại tiếng nấc .
Tiếng bước chạy càng ngày càng đến gần , khuôn mặt lấm
lem mồ hôi đầy lo sợ . Anh chạy đến gần hai cô rồi lay vai Du Du :
-“ Nhược Di đâu rồi ?? ”
-“ Anh Vĩnh , Nhược Di đang ở bên trong . Một lát bác sĩ ra mới có thể biết rõ tình hình ”
Tố Tố đứng cạnh nắm lấy tay Phúc Vĩnh dìu anh ngồi xuống . Mong cho Nhược Di không sao cả . Cô biết rõ Phúc Vĩnh yêu đứa em gái này như thế nào , xin Ngài hãy thương lấy mà phù hộ cho đứa nhỏ này .
Cánh cửa vừa mở ra , thì cả bốn người sốt sắng chạy lại :
-“ Chúng tôi đều là người nhà , ông mau đi ”
Vị bác sĩ kinh hãi nhìn Phúc Vĩnh , ông vuốt mồ hôi trên tuôn ra trên trán :
-“ Mời các anh chị theo tôi ”
Căn phòng làm việc gọn gàng sạch sẽ thoáng mát , cả bốn người ngồi trên sofa trầm lặng nhìn anh ta . Bác sĩ thấy mọi người ai nấy đều bình tĩnh thì mới mở miệng nói :
-“ Tình trạng hiện giờ của bệnh nhân không mấy nghiêm trọng nhưng cánh tay phải bị gãy , đã được bó bột . Chắc hẳn do lúc va chạm bệnh nhân đã dùng tay phải để bảo vệ thai nhi trong bụng nên mới bị chấn thương ”
Cả bốn người thở dài nhẹ nhõm rồi trợn mắt nhìn bác sĩ hét lớn :
-“ Thai nhi ?? ”
-“ Cả nhà yên tâm , thai nhi trong bụng cô ấy không sao . Hoàn toàn khỏe mạnh nhưng mọi người đừng quá chủ quan . Không được để cho bệnh nhân làm những việc cực nhọc , nặng nề hay nguy hiểm ”
-“ Thai nhi được bao nhiêu tháng rồi bác sĩ ?? ”
Du Du kích động đứng dậy nắm lấy tay bác sĩ hỏi , vị bác sĩ ngơ ngác trả lời :
-“ Ơ .. Là ba tuần .. ”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khuôn mặt xanh xao của Nhược Di làm Phúc Vĩnh đau xót vô cùng . Trước khi kết hôn với Thất Nghị , em gái anh có bao giờ phải vào viện thường xuyên đến thế . Nhìn thấy khuôn mặt ủ rủ của chồng , Tố Tố đứng cạnh anh xoa bàn tay an ủi .
Nhược Di gượng cười :
-“ Là em làm mọi người lo lắng , thật có lỗi ”
-“ Mọi người quan tâm nên mới lo lắng cho em . Nói bậy cái gì vậy ?! ”
-“À .. về chuyện đứa nhỏ , mọi người đừng nói cho ai biết cả ?? Nhất là Thất Nghị , được không ?? ”
-“ Được rồi , nếu cậu không muốn nói thì sẽ không ai tiết lộ đâu . Cậu yên tâm nghỉ ngơi đi , lát nữa Thất Nghị đến mọi người sẽ tỏ ra bình thường . Đừng ai lỡ miệng , nhớ đó ”
-“ Được rồi , vậy thôi anh đi gặp bác sĩ dặn dò trước , em nghỉ ngơi đi ”
Chỉ một lát xong Thất Nghị liền hớt hải chạy vào . Khuôn mặt anh trắng bệch , lo lắng đi lại bên giường xem thân thể cô .
Đôi mắt từ từ mở ra , cô nhìn anh mỉm cười :
-“ Anh đến rồi à ”
-“ Ừm , anh ở trong phòng họp nghe anh hai gọi đến liền chạy tới đây ”
Du Du và Đan Đan nằm gục trên sofa nghe thấy tiếng nói chuyện liền tỉnh dậy , đi đến bên giường Nhược Di . Thất Nghị nhìn hai cô gật đầu chào :
-“ Được rồi , hai em cũng mệt nên về nhà nghỉ đi . Anh sẽ ở đây chăm sóc cho Nhược Di . Cảm ơn hai em ”
-“ Dạ , tụi em về trước . Nhược Nhược chúng tớ về , ngày mai lại đến thăm cậu . Nhớ nghỉ ngơi đó ”
Cửa phòng đóng lại , Thất Nghị cầm lấy tay Nhược Di lo lắng :
-“ Thân thể em còn chỗ nào đau không ?? ”
-“ Em ổn mà , anh đừng lo ”
Thất Nghị cởi chiếc áo khoác và caravat đặt lên sofa . Đi lại cầm bình thủy đun nước lau mặt giúp cô . Anh đi vào toilet vắt chiếc khăn nhỏ .
Hoạn Nhi đi vào thấy anh đang lau tay cho cô , trong lòng liền cảm thấy khó chịu vô cùng . Thất Nghị , anh ấy chưa từng làm những việc này cho một người nào cả , chẳng lẽ anh ấy thật sự yêu cô ta sao ?? Không , không thể . Người ảnh yêu chỉ có thể là cô , chắc chắn ảnh bị cô ta bỏ bùa . Đồ hồ ly tinh , anh trai phải là của cô .
Vừa lúc Hoạn Nhi đi ra thì cô y tá đẩy xe đi vào . Hoạn Nhi giữ chặt cô ấy lại hỏi :
-“ Ưm , cô cho tôi hỏi ?? ”
-“ Dạ vâng , cô hỏi đi ạ ”
-“ Ưm , tôi là người nhà của bệnh nhân trong đó . Xin hỏi cô về cái thai .. ?? ”
Cô y tá hơi kinh ngạc nhìn cô thận trọng rồi mới nói :
-“ Là người nhà sao ?? ”
-“ Ừm ”
- “ Đứa bé hoàn toàn khỏe mạnh ”
-“ Khoan đã , trước tiên cô đừng nói cho người đàn ông trong đó nghe . Cô ta à .. Nhược Di , chị ấy chưa muốn cho anh ấy biết ”
-“ Dạ vâng , là gia đình có dặn rồi ”
Nói xong rồi liền đẩy xe đi vào trong , Hoạn Nhi mặt mày cau có biến dạng . Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà làm cả hành lang chỉ nghe thấy tiếng “ cộc cộc ” . Mọi người ngước mắt lên nhìn cô ta bằng ánh mắt khó chịu vô cùng . Có vài người còn mắng chửi .
Cô vừa rồi khỏi bệnh viện thì cơn mưa liền ào đến .
Đứng trên ban công Hoạn Nhi cầm điện thoại gọi cho một người nào đó . Môi cong lên ngậm điếu thuốc trong miệng , cô hà hơi , làn khói bay trong không trung rồi vội tan biến theo những giọt mưa .
Tiếng sấm vang ầm trên bầu trời làm Hoạn Nhi giật mình thức tỉnh , cô chợt cười lên một cách đáng sợ .
Thất Nghị nghe điện thoại chau mày thở dài . Nhược Di lướt mắt qua nhìn thấy biểu cảm đó liền nhìn anh lo lắng hỏi :
-“ Có chuyện gì sao ?? ”
-“ Là Hoạn Nhi , trời mưa khá to nên nó sợ . Hỏi anh khi nào về ”
Nét mặt anh thoáng qua vẻ lo lắng , Nhược Di đành cười rồi nói :
-“ Thôi anh về với Hoạn Nhi đi . Em ở đây không sao đâu . Có gì em sẽ gọi cho anh ”
-“ Không đư-.. ”
-“ Anh yên tâm đi , ở đây còn có y tá mà . Hơn nữa nếu có vấn đề gì em sẽ gọi cho anh mà ”
-“ Nhưng .. ”
-“ Anh đi làm về cũng mệt rồi , mong chóng về nhà nghỉ ngơi đi . Được rồi , sáng mai gặp lại ”
Nhược Di nói xong nhắm mắt lại xoay lưng lại , để mặc anh đứng trơ trơ trước giường nhìn lưng cô . Thất Nghị thở dài rồi đi lại sofa cầm áo đi ra . Cánh cửa vừa kép lại cũng lại lúc nước từ khóe mắt Nhược Di tuôn trào ra . Hàng mi khẽ run run . Chỉ là em gái , nhưng cô không không hiểu sao cảm giác này rất khó chịu . Rất khó chịu .
Hoạn Nhi từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ , là con nuôi trong gia đình chắc cũng rất đau khổ . Cô gái đó chỉ có duy nhất Thất Nghị là chỗ dựa , nếu bản thân cô mà ích kỷ cướp đoạt lấy đi thì Hoạn Nhi sẽ phải bất hạnh như thế nào nữa .
~~~~~ chuyển cảnh ~~~~~
Thất Nghị vừa về tới nhà thì thấy đám người hầu đang hoảng loạn nhìn chăm chăm lên phòng anh . Tiếng gào thét của Hoạn Nhi vang vọng cả căn phòng .
Thất Nghị đập cửa , một hồi sau tìm được chìa khóa dự phòng thì cánh cửa mới mở ra . Bên trong căn phòng tối đến mờ mịt . Mọi thứ đang chìm vào bóng tối , Thất Nghị đưa tay bật công tắt thì nghe tiếng cầu xin :
-“ Đừng bật .. hức hức ”
Tiếng nấc cứ vang lên trong căn phòng tối , Thất Nghị lướt mắt nhìn xung quanh đi lại gần cái bóng đang thút thít :
-“ Hoạn Nhi , là anh ”
Hoạn Nhi ôm chầm lấy Thất Nghị , nằm trong lòng anh thút thít . Thất Nghị nhẹ nhàng gỡ cánh tay cô ra , đi lại gần phía công tắc bật đèn lên .
Ánh sáng vừa tiếp xúc với mắt , Hoạn Nhi vội nhíu lại . Anh đứng xoa đầu cô :
-“Không sao cả , đừng lo lắng . Được rồi bây giờ thì em mau về phòng ngủ đi ”
-“ Nghị Nghị , đừng đuổi em . Cho em ngủ một bữa thôi được không ?? ”
Nói xong không đợi Thất Nghị trả lời cô liền leo lên giường nằm im nhắm mắt lại . Thất Nghị vẻ mặt mệt mỏi nhìn Hoạn Nhi lắc đầu rồi đi vào phòng tắm khóa cửa lại .
~~~~~~~~~~~~~~~~
-“ Tiểu Vân , cậu làm sao mà ướt thế này ?? Nãy giờ đi đâu thế ?? ”
Cả người Tiểu Vân ướt sủng , khuôn mặt ướt đẫm nước mưa . Đôi môi tím tái đi , Tiểu Phương sờ vào trán Vân Vân vội kinh hoàng :
-“ Nóng quá , cậu sốt rồi . Mau lên giường nghỉ thôi ”
-“ Không được .. cô chủ đang gặp nguy hiểm . Mau mau cứ-.. ”
Tiểu Phương sững người nhìn Tiểu Vân ngất đi , cô lay vai sợ hải :
-“ Cậu mau tỉnh dậy đi , nói rõ lại xem . Vừa rồi ù tai , tớ không nghe gì cả ”
Tiểu Phương xoay người nhìn thấy Tiểu Vệ đang trợn mắt nhìn Tiểu Vân , miệng há hốc . Cả thân người run rẩy nói :
-“ Tiểu Phương .. Tiểu Vân vừa nói .. cô .. cô chủ đang .. gặp nguy hiểm ”
Khuôn mặt Tiểu Phương khiếp đảm sợ hãi , cô lật đật đứng dậy chạy . Hôm nay tất cả mọi người trong nhà đều nghe quản gia nói cô chủ vừa bị tai nạn xe , chỉ nhiêu đó đã đủ khiếp sợ mà bây giờ còn có người định hại cô chủ :
-“ Tiểu Phương , cậu đi đâu đó ?? ”
Tiểu Vệ nắm lấy tay Phương Phương lại , Tiểu Phương tay run lẩy bẩy khó khăn mở miệng nói :
-“ Tớ phải đi lên nói cho cậu chủ biết ”
-“ Cậu đừng ngu ngốc , nếu bây giờ mở miệng nói ra thì đừng mong ngày mai chúng ta sống xót . Cậu nghĩ Tiểu Vân biết tin này từ đâu chứ ?? Chính xác là nãy giờ cậu ta ở đâu nghe được tin tức này ?? ”
-“ Tiểu Vân .. bảo với tớ là .. đi lên trong ban công lấy khăn còn phơi . Sợ mưa ướt . Ban công phơi đồ ở tầng , phía dưới là tầng .. là tầng phòng của cậu .. cậu chủ ”
~~~~~~~~~~~~~~~
Lập Lập : Thích không ?? ~~~ Còn chờ gì nữa .. mau bấm bình chọn đi nào (●´ω`●) cho ta động lực để viết tiếp đi ~~~~~ nhớ cmt nhé 乂◜◬◝乂