Mặt trời lên cao qua mái nhà, ánh nắng chói chang rọi xuống, xuyên qua ô cửa sổ vào phòng. Ánh nắng chiếu vào mặt khiến Bạch Hiền tỉnh giấc. Cậu mở mắt, uể oải vươn vai, ngáp một cái thật dài.
Hôm nay là thứ , cậu được nghỉ nên dậy muộn. Nhưng mà xem ra muộn quá rồi, bây giờ đã là rưỡi sáng. Cậu đứng dậy đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, xong xuôi xuống bếp định nấu bữa sáng thì lại phát hiện ra trong bếp không có gì để ăn cả. Mà nhìn đồng hồ cũng gần trưa rồi nên Bạch Hiền quyết định ra siêu thị mua chút đồ.
Cậu mặc một chiếc áo len xám, quần thể thao ba sọc màu đen cùng đôi giày thể thao rồi nhanh chóng ra khỏi nhà. Trên đường đến ga tàu điện ngầm cậu không ngừng lẩm bẩm:
- Assii... Biết vậy đã mang theo áo khoác, tại sao hôm nay lại lạnh vậy chứ?
Hôm nay Phác Xán Liệt và Vũ Hy Hy hẹn nhau đi chơi, nhưng do công ty có việc đột xuất nên Hy Hy phải quay về. Anh đang chuẩn bị rời đi thì nghe bên tai thanh âm quen thuộc cất lên, vội quay lại nhưng chỉ thấy khuất sau đám đông có một bóng dáng bé nhỏ.
Là Bạch Hiền?
Nghĩ vậy nhưng anh cũng không dám chắc, liền đuổi theo. Khó khăn lắm mới lách qua đám người kia, vừa lên tàu thì cửa đóng. Rất may là lên kịp.
Anh chống tay lên đầu gối thở vài cái rồi lập tức đứng thẳng, đôi mắt ráo giác đảo qua đảo lại quan sát xung quanh. Với người cao m như anh chuyện tìm người như này là không khó. Mà khó ở chỗ cậu rất thấp, dáng người cũng nhỏ bé, chỉ sợ bị đám người cao to kia che khuất.
Nhìn một hồi anh mới thấy cậu. Cậu đứng trong góc tàu, quay lưng về phía anh. Mà anh để ý mấy tên biến thái bên cạnh có ý xấu với cậu, bỗng dưng lại tức giận mà tiến về phía trước.
Bạch Hiền rất ghét phải đi tàu điện ngầm, mấy tên biến thái đằng sau khiến cậu cảm thấy ghê tởm. Tuy vậy cũng chẳng còn cách nào khác ngoài đi tàu điện ngầm vì giá vé vừa túi tiền cậu.
Xán Liệt xuất hiện như một vị cứu tinh, anh tiến lại gần trừng mắt nhìn mấy tên đang đứng cạnh cậu. Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Bọn họ cũng biết điều nên vội rời sang chỗ khác. Nhìn anh cũng biết là người không nên đụng vào. Anh tiến lại gần cậu, cách nửa bước chân. Toàn bộ cơ thể gần như áp người sát vào cậu. Bạch Hiền ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền ngây ra một vài giây.
Mùi hương này... hương bạc hà này là.... của...
Nhưng cậu không dám nghĩ tới cái tên đó, cũng không dám quay đầu lại. Cậu sợ nếu quay lại là một người khác thì cậu sẽ quê lắm. Cậu cũng không muốn hy vọng thật nhiều rồi để thất vọng thật nhiều. Một lần là quá đủ, sẽ không có lần thứ hai.
- Bạch Hiền
Nghe gọi tên, ban đầu là cậu giật mình. Sau lại nhận ra chủ nhân giọng nói này liền nín thở, tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực, bờ vai bé nhỏ run run. Trong đầu hiện tại có hàng loạt câu hỏi.
Là Xán Liệt thật ư?
Anh ấy làm gì ở đây?
Đi cùng Hy Hy sao?
Tại sao lại tìm được mình?
Sao lại nói chuyện với mình?
Tại sao lại gọi mình thân mật như vậy?
...
- Bạch Hiền. - Thanh âm khàn khàn của anh vang lên kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.
Dù gì hai người cũng không thể tránh mặt nhau cả đời được. Nên nhớ trái đất này hình tròn, đi một vòng sẽ gặp lại nhau.
Cậu hít một hơi thật sâu, từ từ quay người lại, khẽ ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt. Khi hai ánh mắt chạm nhau, anh và cậu đều cảm giác như có dòng điện xoẹt qua.
Cũng gần một năm rồi, vậy mà tại sao chúng ta khi gặp nhau vẫn còn ngại ngùng như ngày đầu mới quen vậy?
Hai người cứ đứng như vậy, không ai nói với ai câu nào khiến không khí xung quanh có cảm giác nặng nề. Cuối cùng Xán Liệt cũng chịu thua Bạch Hiền, đúng là cậu vẫn giống trước đây, tính cách không đổi chút nào.
- Chào em.
- Vâng.
- Lâu rồi không gặp em.
- Vâng.
- Em... khỏe chứ?
- V...âng.
Anh thấy thái độ và câu trả lời cậu có chút cưỡng ép, lại không được tự nhiên nên cũng thôi không hỏi nữa. Anh rất tò mò thời gian qua cậu sống ra sao, nhưng xem ra muốn biết thì rất khó rồi đây. Bạch Hiền đứng mà lòng như lửa đốt, chỉ mong tàu đến ga nhanh nhanh một chút.
Cuối cùng sau phút thì tàu cũng đến nơi. Cậu nhanh như cắt, nhân lúc anh không để ý mà vội chạy tót ra ngoài khiến anh không kịp kéo lại.
- Cái tên này thật là, anh là cọp hay sao mà chạy nhanh vậy?
Quay đầu lại ngó không thấy bóng dáng anh nữa, cậu đưa tay lên vuốt ngực thở phào, cái miệng nhỏ xinh chu lên lẩm bẩm:
- Trời ạ nhọ hết cỡ. Sao anh ta lại xuất hiện ở đó chứ? Hại mình nín thở muốn chết.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
: vote cho tui đi, cmt nhận xét nữa.