Hôm nay là ngày nghỉ nên siêu thị rất đông người, Bạch Hiền khó khăn lắm mới chen qua đám người đi vào trong. Do tới muộn nên xe đẩy hàng, giỏ đựng đều đã bị lấy hết. Đang chán nản thì một bàn tay đặt lên vai cậu, giọng nói khàn khàn cất lên:
- Lần sau đợi anh với.
Cậu giật mình, theo phản xạ quay đầu lại nhìn con người kia. Miệng mấp máy:
- Xán...Anh... sao lại ở đây?
- Sao anh lại không được ở đây?- Xán Liệt nhăn mày khó hiểu nhìn cậu.
- Anh theo dõi em?
- Không. - Rồi anh giơ điện thoại mình lên, mỉm cười nhìn cậu - Quên rồi sao, điện thoại chúng ta ngày trước có cài bộ định vị.
- À....
Thì ra anh vẫn nhớ rõ như vậy, còn cậu đã quên mất rồi. Điện thoại anh đang dùng cũng là điện thoại đôi với cậu từ lúc trước, cậu cứ nghĩ anh đã bỏ nó rồi chứ.
Bạch Hiền cũng chẳng buồn để ý tới anh nữa, tiếp tục công việc mua sắm. Anh thấy cậu bơ mình thì có hơi khó chịu một chút, đành lẽo đẽo theo sau.
Cậu ngoài mặt thì không quan tâm chứ thực ra trong người đang rất khó chịu, thầm nghĩ:
Anh ta làm sao vậy? Biến mất nửa năm rồi bất chợt quay lại. Anh ta muốn trừng phạt mình sao?
Mọi thứ trên đời đều có hai chiều trái ngược nhau. Ví dụ chẵn thì không thể là lẻ, bên trái không thể là bên phải, cũng giống như tình yêu. Tình bạn tiến một bước là tình yêu nhưng tình yêu lùi một bước chưa chắc là tình bạn.
Không lẽ Phác Xán Liệt nghĩ mình và anh có thể tiếp tục làm bạn?
Cậu chưa từng có một giây nào quên anh, luôn mơ tưởng về anh. Thế nhưng cậu chưa từng đám tưởng tượng sẽ có ngày anh ở bên cậu như lúc này. Có thể ngày xưa cậu thích cùng anh ở một chỗ, còn hiện tại thì không, nó mang lại cảm giác khó xử cho cả hai. Vả lại nếu để Vũ Hy Hy thấy được sẽ không hay, cậu không thích bị coi là kẻ thứ ba.
Việc thương nhớ cứ phải một mình giấu trong lòng, mà người cần biết không muốn biết, cũng chẳng để tâm. Ngày qua ngày sống mệt mỏi như thế là quá đủ rồi. Nhưng... chỉ ngày hôm nay thôi. Sau hôm nay cậu sẽ quên hết mọi thứ về anh. Mọi thứ về anh sau này sẽ chỉ là dĩ vãng, bởi vì... hai ta giờ là người dưng.
Lần này cùng Bạch Hiền đi mua đồ anh mới chợt nhận ra, trước đây anh chưa từng đi cùng cậu, kể cả có rủ anh cũng tìm lý do từ chối. Mà quan sát thấy Bạch Hiền chỉ toàn mua đồ ăn liền, thảo nào nhìn cậu gầy như vậy. Nghĩ đến đây trong lòng Xán Liệt dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Không được Xán Liệt, mày còn có Hy Hy, mày và cậu ta chia tay rồi...Không được nghĩ lung tung!.. Phải rồi, chỉ là thương hại cậu ta thôi.
- Xán Liệt, Hy Hy cô ấy đâu rồi? - cậu cất tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
- Công ty có việc đột xuất nên cô ấy về trước.
Cậu gật đầu, không hỏi gì nữa. Anh đi đằng sau, cũng chẳng biết nói gì. Hai người cứ im lặng mà đi như vậy.
Đi một vòng siêu thị xong, đến lúc ra thanh toán tiền anh nhìn đồng hồ cũng đã giờ trưa, nghĩ bụng:
Giờ này mà về mới nấu thì bao giờ mới được ăn chứ?
- Này, Biện Bạch Hiền...
- Dạ? - Cậu quay lại nhìn anh với ánh mắt tò mò.
- Ờm... hay là thế này đi... dù sao cũng trễ rồi, hôm nay anh mời cơm em được chứ?
- Cái này... - Cậu ngập ngừng, nửa muốn đồng ý nửa lại không.
- Lâu rồi chúng ta chưa đi ăn. Em hãy cứ coi như chúng ta là bạn bè đi, như vậy sẽ thoải mái.
- Ừm. - Cậu gật đầu đồng ý, thanh toán tiền rồi theo anh ra ngoài.
Gì chứ? Anh bảo em coi anh là bạn? Xán, anh thấy có ai coi người yêu cũ là bạn chưa?
-----
[ Quán ăn]
Hai người lên lầu, chọn một căn phòng phía cuối hành lang. Căn phòng này không những có view đẹp mà còn yên tĩnh nữa. Trong khi ngồi đợi đồ ăn, Xán Liệt ngồi buồn, chẳng có việc gì làm nên gợi chuyện hỏi Bạch Hiền.
- Em thấy chỗ này thế nào?
- Đẹp lắm ạ.
- Chỗ này đồ ăn rất ngon đấy.
- Thật ạ? Anh ăn ở đây rồi hay sao?
- Anh từng đưa Hy Hy tới đây một lần vào sinh nhật cô ấy.
Nhận ra mình nói quá anh liền vội đưa tay lên bịt mồm lại. Bạch Hiền nhìn điệu bộ của anh thiếu chút nữa là phì cười, may mà còn kiềm chế được. Anh bây giờ có nói sao cậu cũng để tâm nữa. Sau này cậu sẽ coi Xán Liệt là anh, Hy Hy là chị dâu.
- Không sao, em không để ý đâu.
- Vậy may quá.
Thực ra Phác Xán Liệt là cố tình nhắc tới Hy Hy để xem phản ứng của cậu, vậy mà cậu cho qua không như thế... thật là muốn điên đầu.
- Em đã tìm được việc làm ở đâu chưa?
- Chưa... Chưa tìm được.
- Vậy có muốn làm trong công ty anh không?
- Vâng - Cậu sau này là bạn anh mà, vậy nên làm ở đó không sao. Lúc trước còn sợ ngại chứ bây giờ thì không.
Anh thấy cậu đồng ý thì tâm trạng bỗng tươi hẳn lên. Từ lúc sáng gặp cậu không hiểu sao cảm xúc của anh lại trở nên khác lạ. Dường như anh nghĩ về cậu nhiều hơn, quan sát những hành động cử chỉ của cậu. Thậm chí cả ngày nay anh không thấy nhớ Hy Hy, cũng không gọi cho cô cuộc nào.
Đang chìm đắm trong những dòng cảm xúc thì có kẻ phá đám.
- Aa... Thế Huân, dừng lại đi, đây là quán ăn đó.
Tiếng nói từ phòng bên cạnh vọng sang khiến Xán Liệt giật mình, Bạch Hiền không khỏi tò mò. Cả hai cùng lúc đồng thanh lên tiếng:
- Cái giọng này, cái tên này sao mà quen quá?
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------