Bạch Sướng nghiến răng, “Thẩm Minh Húc, anh chắn đường em thế này em đi thế nào hả.”
Thẩm Minh Húc nghe hết lời Bạch Sướng nói, “Em đi sau anh không được chắc!”
“Anh có cản đường em đâu, đi theo anh! Chúng ta ngồi bên này.” Thẩm Minh Húc bảo.
Bạch Sướng chẳng còn cách nào khác, Thẩm Minh Húc quá ngang ngược, vì vậy đành phải đi phía sau Thẩm Minh Húc.
Một đám bè bạn của Thẩm Minh Húc đều đang quan sát Bạch Sướng, dĩ nhiên cũng thấy được sự bảo vệ của Thẩm Minh Húc đối với Bạch Sướng.
Bọn họ nào phải kẻ ngu, đương nhiên hiểu được Thẩm Minh Húc và cậu Omega vợ hắn chẳng hề bất hoà như lời ngoại giới đồn thổi.
Cậu chủ lớn nhà họ Thẩm của bọn họ dường như bắt đầu có xu hướng mù quáng rồi.
Từ gốc: lim cẩu (chỉ loại người mà trong mối quan hệ yêu đương, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn cố chấp bám theo)
“Giới thiệu với tụi bây một chút, Omega này là vợ tôi, Bạch Sướng.”
“Sau này các cậu phải gọi là chị dâu.”
“Tuy rằng chị dâu mấy cậu đẹp nhưng không ai được bắt nạt em ấy.
Sau này cậu ấy mà bị bắt nạt mấy cậu cũng không yên ổn đâu.” Thẩm Minh Húc vừa nói vừa kéo ghế cho Bạch Sướng.”
Bạch Sướng thấy Thẩm Minh Húc quả thật chẳng khác nào đồ ngốc, đứa bỏ mẹ nào lại giới thiệu với bạn bè như thế chứ.
“Đừng để ý đến anh ấy, em là Bạch Sướng, mọi người gọi em Bạch Sướng là được.”
“Rất vui được quen biết mọi người.” Bạch Sướng mỉm cười với bạn bè của anh.
Bữa cơm này diễn ra rất tốt đẹp.
Bạn bè Thẩm Minh Húc rất dễ hoà hợp, toàn bộ thời gian bọn họ đều vừa nói vừa cười.
Cơm nước xong, Thẩm Minh Húc đuổi người đi, gào thét đòi về nhà.
Bây giờ anh khác rồi.
Anh có cậu Omega.
Khác với đám cô hồn dã quỷ (?) kia, bọn họ muốn làm gì thì làm.
Hiện tại Thẩm Minh Húc chỉ muốn về nhà tắm rửa, sau đó cùng xem chương trình tạp kỹ với Bạch Sướng rồi còn vệ sinh linh tinh gì đó.
Vậy nên Thẩm Minh Húc và Bạch Sướng về nhà.
Thẩm Minh Húc uống rượu, Bạch Sướng không uống, vì vậy Bạch Sướng lái xe
Thẩm Minh Húc ngồi ghế phụ nhưng miệng vẫn lầu bầu không thôi, giọng anh rất nhỏ.
Bạch Sướng hoàn toàn không nghe rõ Thẩm Minh Húc muốn nói gì.
Nhưng Thẩm Minh Húc lại náo loạn đòi Bạch Sướng trả lời mình.
Vì vậy Bạch Sướng đành phải vừa lái xe vừa ậm ừ hùa theo.
“Bạch Sướng! Em không quan tâm anh!” Thẩm Minh Húc vỗ đùi một cái.
Bạch Sướng bị động tác của anh làm giật mình, “Anh làm cái gì đấy?”
“Em trả lời anh không có tâm! Em còn mắng anh!” Thẩm Minh Húc bảo.
Bạch Sướng bất đắc dĩ muốn chết.
Cậu còn bận lái xe, nào dám phân tâm đâu.
Vì vậy đành mặc kệ lời Thẩm Minh Húc.
Nhưng Thẩm Minh Húc bên cạnh lại ríu ra ríu rít như chim, “Bạch Sướng! Em vẫn còn không để ý đến anh!”
“Sao em lại bơ anh! Có phải em thay lòng đổi dạ rồi không!”
“Quả nhiên, Omega đều là đồ xấu xa.
Em chính là O nhất trong số Omega, càng O càng xấu xa.”
Bạch Sướng không nghe nổi nữa, “Thẩm Minh Húc, câm miệng.”
“Anh nói thêm một câu nữa là em ném anh ra ngoài.”
Thẩm Minh Húc hậm hực thu liễm lại, “Anh không nên ở trong xe, anh nên ở gầm xe.”
.
Mãi mới về được đến nhà, Bạch Sướng đỡ Thẩm Minh Húc lên tầng.
Mới đi được nửa cầu thang, Thẩm Minh Húc lại náo loạn muốn uống nước.
Bạch Sướng bảo chờ chút sẽ xuống tầng mang lên cho anh, phục vụ tới nơi tới chốn.
Thẩm Minh Húc không chịu.
Anh sẽ tự lấy nước, nước tự mình lấy sẽ ngọt hơn.
Sau đó Bạch Sướng lại tốt tính dìu anh xuống tầng.
Thẩm Minh Húc đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, động tác nói khoa trương một chút là có thể đi múa ương ca được rồi.
Bạch Sướng sợ anh ngã nên đành bám sát theo sau.
“Em đi theo anh làm gì?” Thẩm Minh Húc quay lại nhìn Bạch Sướng, “Có phải em muốn uống nước của anh không?”
“Vậy em chờ chút, anh còn chưa xuống bếp.”
Thẩm Minh Húc vỗ ngực bình bịch, “Em yên tâm, anh nhất định sẽ rót cho em nước ngọt nhất.”.