Chàng Dâu Nuôi Từ Bé Của Thẩm Minh Húc

chương 18: say rượu x2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Sướng hùa theo người say, “Được được được, nước ngọt,” Thầm nghĩ, không phải chỉ là nước sôi thôi sao, có gì ngọt đâu chứ.

Sau đó, hai người ngã trái ngã phải loạng choạng vào bếp.

Thẩm Minh Húc cầm cốc của hai người đi rót nước, sau đó đi loanh quanh trong bếp.

“Anh làm gì đấy?” Bạch Sướng hỏi.

Thẩm Minh Húc còn đang loanh quanh tại chỗ, “Anh đang tìm vũ khí bí mật.”

Bạch Sướng khoanh tay, hứng thú nhìn anh chàng Alpha, “Được rồi, vậy anh cứ từ từ tìm.”

Nước trong tay Thẩm Minh Húc sắp bị anh làm đổ hết, may là Thẩm Minh Húc tìm được “vũ khí bí mật” của mình cũng nhanh.

Một túi đường phèn.

Bạch Sướng đến phục Thẩm Minh Húc.

Hại cậu mong đợi Thẩm Minh Húc sẽ mang ra thứ gì.

Thẩm Minh Húc vừa mở nắp đã muốn lấy ra nhưng chợt nhớ lúc trước vì chưa rửa tay đã ăn vụng mà bị Bạch Sướng động tay động chân.

Vì vậy lại đóng nắp lại, đoạn chạy tới bồn rửa tay.

Một cốc thả một viên đường phèn.

Anh đứng cạnh bàn chờ đường tan.

“Đợi đường tan rồi chúng ta hãy uống, nếu không sẽ không ngọt đâu.” Thẩm Minh Húc bảo.

Bạch Sướng nín cười đồng ý với anh, “Biết rồi.”

“Anh ra phòng khách lấy giúp em cái này với.” Bạch Sướng bảo.

Thẩm Minh Húc nghe Bạch Sướng nói, “Ò ò ò, được.”

Còn chẳng hỏi xem rốt cuộc là Bạch Sướng muốn nhờ anh lấy gì.

Bạch Sướng nhân lúc Thẩm Minh Húc ra ngoài liền vội vàng đổ nước lạnh và đường phèn trong cốc đi, sau đó cho một ít nước nóng và đường trắng vào rồi lấy đũa khuấy cấp tốc.

Sau đó nữa là pha với nước lạnh để hạ nhiệt độ nước.

Cậu làm xong một loạt hành động rồi mà Thẩm Minh Húc vẫn chưa quay lại bếp.

Bạch Sướng ra ngoài, “Anh làm gì vậy.”

Bỗng thấy Thẩm Minh Húc đang đi vòng vòng quanh phòng khách.

Thẩm Minh Húc nghe thấy tiếng Bạch Sướng, “Đang tìm đồ, nhưng anh nhận ra hình như trong nhà mình không có cái “này”.”

Bạch Sướng thầm nghĩ đang nói linh tinh gì thế, nghe không hiểu, “Uống nước đi.”

“Ò ò ò ò ò, được.” Thẩm Minh Húc đi vào theo.

Thẩm Minh Húc thấy đường đã tan, “Nhanh uống thôi, đường tan rồi!”

Sau đó cầm cốc lên uống một ngụm, uống xong lại nhìn chằm chằm Bạch Sướng, Bạch Sướng không uống anh sẽ không rời mắt.

Bạch Sướng không còn cách nào, đành phải uống cốc nước kia.

Uống xong Thẩm Minh Húc mới hài lòng lên tầng rửa mặt.

Chờ Thẩm Minh Húc tắm rửa xong đi ra mới phát hiện không thấy Bạch Sướng đâu.

Anh bất đắc dĩ thở dài.

Cái cậu Omega này thật là, lúc nào cũng khiến người ta phải lo lắng, không biết bao giờ mới trưởng thành được.

Bạch Sướng tắm rửa xong xuôi, chợt nghe tiếng Thẩm Minh Húc gõ cửa.

Cậu tưởng Thẩm Minh Húc làm sao nên vội vội vàng vàng quấn áo choàng tắm quanh cơ thể ướt rượt rồi chạy ra ngoài.

“Sao vậy?” Bạch Sướng hỏi.

Thẩm Minh Húc nhìn da thịt trắng bóc lộ ra ngoài của Bạch Sướng, “Không… Không có gì.”.

“Vậy anh gõ cửa làm gì? Em đang tắm đây này.” Bạch Sướng bảo.

“Anh cũng không biết, dù sao cũng tới rồi.” Thẩm Minh Húc vẫn đang nhìn ngực Bạch Sướng, hệt một con sói xấu xa.

Bạch Sướng nhìn theo hướng nhìn của Thẩm Minh Húc, nhìn xong mới nhận ra mình chưa kịp mặc áo hẳn hoi, mấp mé lộ ra hơn nửa lồ ng ngực.

Cậu lúng túng ho khan một tiếng.

Sau đó bình tĩnh sửa sang lại áo choàng tắm của mình: “Không có gì thì anh về đi.”

“Giờ muộn rồi, nhanh sấy tóc đi rồi ngủ.”

“Ò… Ò, được.”

Bạch Sướng vừa ngẩng đầu đã bị dọa sợ.

Thẩm Minh Húc chảy máu mũi.

_________________

Bạch Sướng: Lấy phải một người thiểu năng thì phải làm sao bây giờ..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio