Sau đêm mệt mõi, Trọng Nhân bước vào công ty với vẽ dờ đẫn
“Nhật Vy lại chưa”
anh hỏi cô lễ tân
Cô gái lễ phép trả lời
“dạ chưa thưa giám đốc”
“sao hôm nay cô ấy đi trể vậy, h rồi còn gì, bình thường cô ấy đi làm rất đúng giờ mà, không biết có bị gì không nữa”
nói xong anh đi thẳng lên phòng làm việc lấy điện thoại ra bấm số điện thoại quen thuộc
không bao lâu thì có người bắt máy
Trọng Nhân lo lắng
chưa đợi đầu dây bên kia nói chuyện anh đã cướp lời trước
“em có bị gì không sao giờ này chưa đi làm, em bệnh hả”
“anh còn quan tâm tới em gái tôi sao” Minh Tuấn giọng giễu cợt
“sao anh nghe điện thoại của Nhật Vy, cô ấy bị gì” Trọng Nhân lo lắng
“nhờ phúc của anh, em gái tôi vẫn khỏe”
“cậu mau nói cho tôi biết vợ tôi sao rồi”
“gì mà nóng vậy, anh đang ở công ty chứ”
“uhm, tôi đang ở công ty”
Vừa nghe nói xong Minh Tuấn liền tắt máy, không bao lâu sao cửa phòng làm việc mở ra
“anh định đi đâu vậy”
thấy anh cằm chìa khóa xe Minh Tuấn hỏi
“xin lỗi giám đốc, tôi đã nói không hẹn trước mà anh ấy cứ xong vào, tôi ngăn cản anh ấy mà không được”
bảo vệ cuối đầu nhận lỗi
Trọng Nhân khoát tay “không sao, anh ra ngoài đi”
Bảo vệ nghe vậy liền mừng rỡ vì không bị trách phạt
“dạ, cảm ơn giám đốc”
“tôi định đi tìm anh đây, Nhật Vy xảy ra chuyện gì vậy, nói mau đi”
Minh Tuấn không trả lời mà chỉ cho Trọng Nhân đấm
vì bất ngờ nên Trọng nhân phản ứng không kịp ngã nhào xuống đất, bên miệng còn có vết máu.
Trọng Nhân không để tâm chuyện mình vô cớ bị đánh
“anh nói mau đi, rốt cuộc Nhật Vy xảy ra chuyện gì”
Minh Tuấn vẫn không trả lời mà nhào tới đánh Trọng Nhân
Trọng Nhân không phản ứng lại chỉ để yên cho Minh tuấn đánh
“sao anh không đánh trả lại”
“nếu cậu đánh xong rồi thì nói cho tôi biết Nhật Vy như thế nào rồi”
Minh Tuấn cười khẩy cái
“em ấy vẫn rất tốt,em ấy cũng nhờ tôi chuyển lời tạm biệt anh”
Trọng Nhân hoản hồn đứng dậy
“Nhật Vy đi đâu, nói mau”
Minh tuấn vẫn vẽ mặt bình thản đó mà trả lời
“em ấy đi đâu anh không cần biết, anh chỉ cần biết sau này đừng làm khổ em ấy nữa được rồi”
đồng thời anh cũng đặt điện thoại và nhẫn lên bàn làm việc
“em ấy gởi trả cho cậu đó, tôi đi đây”
Nhìn chiếc nhẫn, Trọng Nhân nỗi cơn thịnh nộ, tay nắm chặt cổ áo Minh Tuấn
“cậu đã nói gì với Nhật Vy, cậu đem Nhật Vy đi đâu”
Minh tuấn cũng nắm lấy cổ áo của Trọng Nhân
“tôi không nói gì với em ấy, mà là em ấy tận mắt trông thấy cậu cùng người con gái khác ôm ôm ấp ấp ngoài đừng, còn vào khách sạn nữa, đêm qua em ấy uống đến say khướt, sáng nay thức vậy mắt vẫn còn sưng húp, tôi đánh anh vậy là vẫn còn nhẹ đó”
Nghe vậy Trọng nhân không giữ được bình tĩnh nữa, chỉ muốn nỗ tung lên thôi
anh đấm Minh Tuấn cú vô mặt
“tai sao, tại sao cô ấy ác độc vậy, không nghe tôi giải thích, cô ấy hứa sẽ không bỏ tôi đi mà, tại sao hả”
vừa nói vừa khóc vừa đấm từng cú đấm vô mặt Minh tuấn.
Như con trâu điên hút nhau, người cú đánh nhau lúc kiệt sức cùng nằm ra sàn thì lúc này căn phòng đã thành bãi chiến trường.
Minh Tuấn lên tiếng trước
“cậu còn quan tâm em gái tôi vậy à”
“cô ấy hiểu lầm tôi, tôi không hề phản bội vợ mình”
“chẳng lẽ điều em ấy thấy là sai”
“đúng, hôm qua Thảo Trang, bạn thân của tôi hồi đại học cải nhau với bạn trai nên khóc lóc đồi sống đồi chết, tôi cực nhọc lắm mới đem cô ấy về khách sạn, cô ấy vẫn khóc lóc như vậy cả đêm, đến sáng nay bạn trai cô ấy mới đáp máy bay đến làm lành với cô ấy tôi mới yên ổn mà về đây”
“thật không”
“nếu tôi với cô ấy có gì thì còn quan tâm đến Nhật Vy mà để cho cậu đánh vậy à, nói cho tôi biết Nhật Vy ở đâu đi”
anh vẫn quay vào chủ đề chính
“tôi không biết”
“cậu nói dối. tôi phải đi tìm cô ấy”
Trọng Nhân ngồi dậy, định bước đi thì bị cánh tay giữ lại
“cậu cho em ấy nghĩ ngơi thời gian đi, giờ anh có tìm được thì em ấy cũng không chịu quay về đâu, đâu phải cậu không biết tính em ấy”
“vậy giờ tôi phải làm sao, ngồi đợi cô ấy sao”
“không, tối nay đi uống vài ly đi”
“được vậy tối nay đến nhà tôi đi”
cả ngày hôm đó, Trọng Nhân cứ thấp thỏm không yên
Trọng Nhân biết dù thế nào thì Minh Tuấn cũng không nói chi bằng chuốt say rồi hỏi, không chừng trong lúc say cậu ta sẽ nói
“làm sao cậu và Nhật Vy thành anh em thân thiết vậy, người quen nhau từ nhỏ hả”
đây cũng là điều mà Trọng Nhân hỏi Nhật Vy rất nhiều lần mà lần nào cô ấy cũng nói là tại học cùng trường hay giúp đỡ nhau nên thân vậy thôi
“sao cậu không hỏi em ấy”
“tôi muốn nghe cậu nói”
“đừng nói dối lừa tôi vậy nữa, tôi mới uống vài ly chưa say đâu, em ấy không nói thật đúng không”
“sao cậu biết”
“nhìn cậu là biết người thích uống dấm rồi, em ấy sợ cậu ghen với tôi nên không nói thôi”
“vậy sao người quen nhau”
“hahha. Em ấy theo đuổi tôi”
“theo đuổi, cô ấy từng yêu cậu”
“đừng nóng giận chàng trai à, nghe tôi nói đã”
“cậu nói đi”
“ vì trường tôi là trường trung học phổ thông nên dạy cấp, lúc đó tôi vào lớp , còn em ấy thì mới lên lớp thôi, hôm đó trên đi học về tôi thấy xe em ấy bị hư nên dừng lại sửa giúp, tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân, vả lại tôi lúc đó cũng coi là đẹp trai học giỏi,con nhà giàu, cũng được coi là hotboy của trường”
thấy Trọng Nhân vẻ mặt khinh bỉ mình, Minh Tuấn nổi cáu
“cậu có muốn tôi kể nữa không”
“muốn, anh kể tiếp đi”
“thế là em ấy thích tôi, mỗi buổi sáng đều đợi tôi đi học mỗi buổi trưa đều đợi tôi về, dù ai nói gì em ấy cũng không ngại, tôi hỏi em ấy vì sao đi học cùng tôi em ấy nói có gì xe hư còn có người giúp cô ấy sửa, cô ấy rất đáng yêu đúng không, được năm thì em ấy tỏ tình với tôi, tôi từ chối em ấy thẳng vậy mà em ấy cứ mãi bám theo, tôi đành nói thật là mình thích con trai cho em ấy biết, em ấy rất kích động khóc cả ngày trời, tôi tưởng em ấy sẽ không nhìn mặt tôi nữa và rêu gao tôi là gay cho cả trường, không ngờ hôm sau em ấy cũng vẫn đợi tôi đi học, em ấy nói ‘nếu anh nói sớm không phải tốt hơn sau, làm lãng phí thời gian của người ta cả năm trời, nhưng không sao, hồi tối em đã chuyển tình cảm đó qua thành tình chị em rồi, thật ra theo đuổi anh cũng mệt mõi lắm phải dành giật với bao nhiêu người, có người còn hâm đánh em nữa cơ chứ, nên từ đây tới sau em sẽ không dành giật như vậy nữa, nhất là đàn ông, đúng là thật ngu ngốc mà’, vì tôi thấy mình như thiếu nợ em ấy nên càng ngày càng đối xử tốt với em ấy, còn tốt hơn cả em trai mình nữa, ai cũng nghĩ là tôi thích em ấy nhưng chuyện đó chỉ có tôi và em ấy biết thôi”
“cứ thế em ấy như cái bóng của tôi vậy, luôn đi theo tôi, tôi cứ tưởng là em ấy còn yêu mình nhưng em ấy nói ‘em đâu mặt lì đến vậy, biết không có kết quả mà vẫn đâm đầu vào sao’, dần dần tôi và em ấy xem nhau như người thân vậy, đến năm vừa rồi tôi đi du lịch nên không ở cạnh em ấy mới cho Huy Cường và anh có cơ hội tổn hại em ấy đó”
“thì ra là tại anh nên cô ấy mới thành con đà điểu rút đầu vậy”
Trọng Nhân nghiến răng
“tôi thấy vậy tôt cho em ấy, không dành giật không mệt mõi, mà cũng may là em ấy rất lạc quan. Vậy còn cậu sao quen được em ấy mà lại cầu hôn được nữa chứ”
Trọng nhân cười đắt ý kể lại chiến tích của mình mà không biết mình bị lừa.
Minh Tuấn tối sầm mặt
“cậu giám làm vậy với em gái tôi,hèn gì nó chịu lấy cậu sớm vậy, còn giám ăn sạch em tôi nữa chứ”
Định chuốt say người ta rồi dụ người ta nói, không ngờ mình là người nói trước, đúng là ngu mà
“vậy bây giờ cậu nói cho tôi biết vợ tôi ở đâu được không,
dù gì cũng là người của tôi rồi,
cậu không muốn cô ấy thiệt thòi chứ”
“tôi không biết em ấy ở đâu mà cậu khoan hả tìm em ấy”
“sao được, tôi phải đi tìm cô ấy cho cô ấy bài học mới được”
vừa nói dứt câu mới ý thức được mình nói sai gì đó gì người bên cạnh mặt đã nỗi đầy gân xanh rồi
“cậu muốn tôi đánh cậu nữa đúng không, cậu dám làm em gái tôi sợ thì cậu chết với tôi”
“nhưng tôi rất lo cho cô ấy”
“cho em ấy nghĩ nghơi tháng đi, tháng sau tôi sẽ đem em ấy về cho cậu, nếu bây h cậu gặp thì em ấy cũng không về đâu, có khi em ấy chốn đi luôn nữa”
“thật không”
“tôi hứa danh dự với cậu, tháng này cậu đừng ngu dại mà bén mãng đi tìm người thân của em ấy nhe, tôi muốn em ấy được yên tĩnh nghĩ nghơi”
“được”
Biết kẻ xấu đã vào bẫy, anh cố nến nụ cười dắt ý vào trong lòng.
Như Minh Tuấn dự đoán khi biết được sự thật Nhật Vy vẫn không chịu quay về,
cô ấy không muốn dành giật với ai nữa,
lần này cô hạ quyết tâm rồi,
kèm theo lời khuyên của anh trai mình cô quyết định sẽ chia tay với Trọng Nhân.
Đã tháng trôi qua, hôm nay đã đến thời gian Minh tuấn đã hứa mà vẫn chưa nghe tung tích gì anh sốt ruột điện thoại cho Minh tuấn
“sao hôm nay cậu nói sẽ đưa Nhật Vy trở về mà sao giờ này chưa thấy”
“xin lỗi, tôi đang đi công tác nước ngoài, không thực hiện lời hứa được, hiện nay công ty của Hải Phong đang có rất nhiều việc, khoảng năm nữa tôi mới rảnh, thôi tôi có việc”
nói xong anh liền tắt máy không cho Trọng Nhân có phản ứng.
nhưng người ngồi cạnh anh thì lại có
“ủa, sao công ty nhiều việc vậy mà ông chủ như tôi lại không biết nhỉ, hình như lần này mình chỉ đi nước ngoài khảo sát vài ngày thôi mà”
Anh cười đắt ý
“vậy cho đáng đời, dám làm em gái tôi khóc, phải nếm mùi đau khổ”
“vậy sao cậu còn hứa với anh ta”
“không hứa chắc anh ta để cho Nhật Vy yên ổn cả tháng nay ah,
à còn nữa như vậy mọi người mới nổi cơn thịnh nộ chứ”
“là sao”
“sao hôm nay cậu ngốc quá vậy, mọi người biết Nhật Vy mất tích tháng mà giờ anh ta mới đi tìm, cậu nghĩ mọi người có xử đẹp anh ta không, nhất là ba Vy”
Nghe mưu kế của Minh Tuấn sắp xếp mà rùng cả mình, c
hỉ Ái Vân và tên Gia Huy kia thôi cũng đủ cho Trọng Nhân bầm dập rồi
nếu anh ta tìm đến ba Vy thì chuẩn bị chôn xác luôn quá.
Trông đợi tháng giờ mới biết mình bị lừa
không biết tại sao lại nghe theo lời Minh Tuấn để cho Nhật Vy yên ổn tháng chứ
càng lâu như vậy sẽ càng khó tìm hơn
“Nhật Vy, Minh tuấn anh em các người đừng để tôi tìm được nếu không thì chết với tôi”
Trọng Nhân hét lên trong phòng làm việc rồi nhấn vào số trợ lý nam
“anh tạm thời thay tôi quản lý công ty thời gian, có việc gì gấp thì điện thoại cho tôi, tôi có việc phải xử lý”
Anh vội lấy xe về Cần Thơ
đến nhà Ái Vân anh bấm chuông in ỏi
“ra ngây, ra ngây”
nhìn thấy Trọng Nhân cô hơi bất ngờ
“sao anh tới chơi mà không nói trước, tôi….”
Chưa nói hết câu thì cái người bất lịch sự này xông thẳng vào nhà tìm kiếm khắp nơi
“tên điên này, anh bị khùng hả, vào nhà người ta tìm kiếm cái gì vậy”.
anh vẫn không đứng yên mà tiếp tục lên lầu mở hết phòng này đến phòng khác
“cô giấu Nhật Vy ở đâu, mau đêm cô ấy ra”
“vợ anh sao anh hỏi tôi”
nhưng nghe có điều gì hơi lạ
“cái gì, anh tìm Nhật Vy, không phải anh Minh tuấn nói người chỉ là hiểu lầm nên làm lành rồi cùng nhau đi du lịch hả”
“cô ấy bỏ đi rồi”
Nghe đến đây, máu trong người Ái Vân sôi sụt lên nhào tới vừa đánh vừa đạp Trọng Nhân làm anh không có cơ hội phản kháng
“tên khốn này, vậy mà bây giờ anh mới đi tìm Nhật Vy, tôi sẽ giết anh”
Nghe tiếng chữi rủa ở ngoài
chồng Ái Vân từ trong phòng làm việc bước ra thấy cảnh hổn loạn này liền kéo vợ ra
“vợ à, có gì từ từ nói, anh ta làm gì em mà em làm giữ vậy”
Chưa hả giận Ái Vân muốn có người đánh tiếp cô liền nói
“anh ta cưa cẩm em, như vậy có đáng đánh không”
chồng Ái Vân nghe vừa dứt câu máu nóng trong người lập tức nổi lên nhào lại đánh Trọng Nhân thêm trận
quá bất ngờ về chuyện này anh chưa phản ứng kịp thì đã bị trận bầm mình với vợ chồng này rồi
“tôi có làm gì cô ấy đâu, tôi tới đây là tìm Nhật Vy vợ tôi mà”
Lúc này chồng Ái Vân mới dừng lại nhìn về phía vợ mình
cô không tí ăn năng mà bình thản gật đầu xem như là đúng
còn chồng Ái Vân thì biết mình sai nên vội vàng xin lỗi kéo Trọng Nhân thương tích đầy mình ngồi dậy.
Ánh mắt không thông cảm của Ái Vân nhìn về Trọng Nhân khi nghe anh kể về hiểu lầm giữa họ và cú lừa của Minh tuấn
“đáng đời, không ngờ anh Minh tuấn nghĩ ra cách hay vậy”
“vậy em không biết Nhật Vy ở đâu à”
“không, tôi nghĩ chắc bây giờ Nhật Vy có rất nhiều chàng trai quay quanh, mỗi lần cô ấy buốn sẽ làm cho mình càng đẹp hơn. A ha, nghĩ tới đó thật thích”
Trọng Nhân bây giờ đang dùng ánh mắt giết người nhìn Ái Vân
chồng Ái Vân thấy vậy vội muốn kiếm cớ tiễn khách
người ở đây chắc lát nữa cái nhà này thành đóng hoang tàn quá
“anh Trọng Nhân à, bây giờ tôi nghĩ anh nên đi tìm Nhật Vy đi, Ái Vân không biết Nhật Vy ở đâu đâu, anh đừng tốn công tìm kiếm tin tức gì của Nhật Vy ở cô ấy nữa”
Trọng Nhân đi, Chồng Ái Vân liền nhắc nhở
“em điện thoại cho Nguyệt Vy và ba mẹ cô ấy biết đi”
“tại sao”
“để em ấy biết, không lại lo cho Nhật Vy nữa”
“mặt kệ, phải để cho anh ta trận nữa mới được, đáng đời”
anh chỉ đành bó tay với vợ mình
“em không lo cho Nhật Vy hả?”
Cô cười sặc sụa
“haha, anh biết không, không biết là Minh Tuấn dạy Nhật Vy hay là tính cách bạn ấy,
mà mỗi lần Nhật Vy chia tay bạn trai hay có chuyện gì buồn
em rất lo cho bạn ấy có khi còn khóc nữa,
bạn ấy buồn muốn tìm em tâm sự nhưng đổi lại là bạn ấy phải dổ ngọt hay mắng em để em hết buồn thôi,
mà bạn ấy tự chỉ buồn đêm thôi,
hôm sau thì làm cho mình đẹp lên, để coi mình còn sức quyến rủ không và được nhiều người khen bạn ấy sẽ vui lên thôi,
nên anh không cần phải lo, đâu phải lần đầu tiên bạn ấy thất tình đâu,
mà bạn ấy thất tình thì anh phải lo cho vợ anh đây nè, mình đi ăn cơm thôi, tâm trạng hôm nay thật tốt, chắc sẽ ăn ngon lắm đây”
Chồng Ái Vân tiếp tục bó tay tập .
Ngồi vào bàn ăn Ái Vân hào hứng nói tiếp
“nghĩ lại cũng may cho Huy Cường,
lúc Nhật Vy và anh Cường chia tay lúc đó anh Minh Tuấn đi du lịch nếu không thì khổ cho Huy Cường rồi,
chỉ tại anh Tuấn lúc đó bạc vô âm tính nếu không thì có kịch hay để xem rồi,
thật lâu rồi mới được xem kịch hay vậy”
Ái Vân gấp đồ ăn bỏ vào chén chồng mình mà không quên câu chuyện
“anh biết không, anh Tuấn rất thương Nhật Vy nhe, lúc trước đi học không ai đám bắt nạt Nhật Vy hết,
hồi còn đi học có rất nhiều người thích Nhật Vy nhe,
mà mỗi lần bạn trai của bạn ấy làm bạn ấy buồn hay ức hiếp gì bạn ấy là Minh Tuấn liền cho tên đó trận,
mấy tên đó cũng sợ mà chia tay với Nhật Vy luôn,
năm cuối còn thêm Gia Huy nữa chứ
dần dần không ai dám làm bạn trai Nhật Vy đến khi ra trường luôn vì sợ anh Tuấn và Gia Huy
nên chuyện chia tay này cũng bình thường với Nhật Vy thôi, đúng là người anh tốt mà,
nếu anh Tuấn là anh của em thì tốt quá”
Chồng Ái Vân rùng mình cái
“nếu anh ta là anh trai em chắc anh chết sớm quá”
Không biết phải Trọng Nhân xui xẻo hay may mắn mà đến tìm Nguyệt Vy lại gặp luôn Gia Huy
như vậy anh khỏi mất công đi tìm Gia Huy nhưng nào ngờ nghe Nhật Vy mất tích thì Gia Huy không hỏi đầu đuôi gì mà xông lên cho Trọng nhân trận
đến khi Nguyệt Vy kéo ra mới thôi
“anh đã làm gì chị Vy của tôi hả”
Nguyệt Vy luôn là bình tĩnh hẳn
“anh nghe anh rể nói đi”
“còn anh rể gì nữa, anh ta làm chị Vy bỏ đi cả tháng trời mà giờ mới tìm, anh nói anh làm gì chị Vy”
Lại kể thêm lần nữa.
nguyệt Vy thì tội nghiệp anh rể mình
“anh rể, tội nghiệp anh quá, anh Tuấn thật quá đáng, biết hiểu lầm còn giấu chị Vy đi nữa, để em điện thoại anh ấy”
Sau hồi điện thoại chỉ thốt lên câu
”anh ấy khóa máy rồi”
Còn Gia huy và Ái Vân như chị em ruột vậy
“đáng đời, tôi nghĩ anh nên từ bỏ đi, chị Vy mỗi lần buồn càng đẹp, bây giờ chắc chị ấy có bạn trai mới rồi, không quyến luyến anh đâu. Nghĩ tới thật thích”
bó tay với cả người
Nguyệt Vy đẩy tay Gia Huy
“anh đừng nghe anh ấy nói bậy, trể rồi anh về khách sạn nghĩ ngơi cho khỏe rồi may tìm chị Vy tiếp, có tin tức gì em sẽ báo cho anh”
Trọng Nhân đi rồi Nguyệt Vy vội lấy điện thoại định báo cho ba mẹ thì liền bị Gia Huy cản lại
“em không được điện thoại cho bác”
“tại sao, lỡ ba mẹ biết em biết chị Vy mất tích mà không báo cho ba mẹ biết ba mẹ sẽ la em mất, chuyện nhỏ em còn giấu được nhưng chuyện này không nhỏ”
“mặt kệ, phải cho anh ta thêm trận nữa mấy được”
gia Huy thầm nghĩ ai bảo anh ta ăn hiếp chị Vy đã đành còn giấu chiêu cầu hôn đó với mình nữa chứ, có cơ hội ngu gì không trả thù.
“như vậy có ác quá không”
“em muốn điện thoại thì tối nay anh sẽ làm cho em ngày mai bước xuống giường không nổi luôn đó”
Gia Huy phát huy bản lĩnh đàn ông.
Nhưng Gia Huy quên bạn ấy anh không phải là người dể ức hiếp
“anh lúc này gan lắm, chiếm được tiện nghi rồi giám hăm dọa em nữa hả, có tin em bỏ anh không”
“anh xin lỗi mà, nghe anh lần đi, năng nỉ đó bà xã, cái chiêu chiếm tiện nghi là do anh ta dạy cho anh đó”
Gia Huy liền xuống giọng năng nỉ rồi đó lỗi cho người khác mà thật cái này là do anh ta dạy mình mà, mình chỉ nói sự thât thôi Gia Huy nghĩ.
Nghe vậy không ngờ Nguyệt Vy không báo cho ba mẹ ở nhà biết, Gia Huy cố nén nụ cười đắt ý.
Sáng sớm hôm sau Trọng Nhân liền chạy về quê kiếm Nhật Vy, nhưng thật không may là anh bị thêm trận nữa
nếu không có mẹ Vy ngăn cản thì chắc Trọng Nhân chôn ở đó luôn quá.
“thằng quỷ này mày hứa với tao như thế nào hả, mày dám làm con gái của tao bỏ đi, bà bỏ tôi ra, tôi phải giết nó”
“ông à, có gì từ từ nói, thằng Nhân nói là hiểu lầm rồi mà”
Nghe giải thích hết mọi chuyện mẹ Vy thở dài
“haiz… thôi con về đi, con ở đây ông ấy đánh chết con mất, có gì mẹ sẽ báo cho con biết”
“mẹ có tin của Nhật Vy nhớ báo cho con nhe”
rồi anh gật đầu chào ba mẹ vợ đi về
Không biết ông bà Nghĩa nghe tin từ đâu mà ngồi sẳn ở nhà Trọng nhân chờ anh về
“sao ba mẹ đến đây”
“mặt con sao thế này, bầm tím hết cả rồi”
vừa gặp con trai đã thấy mặt mài con trai vậy phận làm ba mẹ không thể không đau lòng
“ông đi lấy hộp thuốc mau lên”
Vừa sức thuốc cho con trai bà hỏi
“ba nhà Nhật Vy đánh con vậy đúng không”
Trọng Nhân gật đầu bà hỏi tiếp
“sao mà đánh con ra nông nổi này giữ vậy con làm ra chuyện gì có lỗi đúng không”
Lại thêm lần kể lại hết tất cả, tay bà đang nhẹ nhàng bỏng nhấn mạnh vô cái
“mẹ đau, mẹ mạnh tay quá vậy”
“đáng dời con, chuyện vậy cũng để cho hiểu lầm nữa, lại còn tìm con gái người ta trể vậy”
Ông cũng lắc đầu
“ba nhớ con rất thông minh mà, đâu có ngu ngốc mà nghe theo lời Minh tuấn vậy, đã vậy còn để yên cho bị đánh nữa chứ”
“anh ta khẳng định chắc nịch, nào ngờ, mà con để mọi người đánh cũng có lý do mà”
“lý do gì”
ông bà đồng thanh để bị đánh mà cũng có lý do
“nhất định Nhật Vy sẽ liên lạc với mọi người và nhất định mọi người sẽ kể chuyện của con tới tìm cho Nhật vy nghe, nếu Nhật Vy biết con bị đánh sẽ đau lòng mà quay về thôi”
Ông bà nghe vậy liền té xủi
“con trai của mẹ à, không ngờ con lại ngốc vậy, lỡ Nhật Vy liên lạc với mọi người mà mọi người chỉ nói con tới tìm mà không nói con bị họ đánh rồi sao,như vậy không phải con bị đánh hoang mạng không,con đừng nghĩ mọi người ai cũng ngốc như con chứ”
Ông liền gật gù
“đúng là vướng vào chuyện tình cảm ai cũng ngốc như nhau”