“anh đi đâu vậy, vài phút nữa là hợp rồi” thấy Trọng Nhân gấp gáp định đi đâu Nhật Vy hỏi
“anh ra ngoài có việc, em kêu trợ lý hợp giúp anh, anh có việc gấp lắm,tối nay em nói cậu ta đi tiếp khách giúp anh luôn nhe, anh đi đây”
anh vội vàng căn dặn rồi bước nhanh ra khỏi tầm mắt cô
“không biết có chuyện gì mà gấp gấp vậy không biết?”
Nhật Vy đặt câu hỏi mà không có ai trả lời
cô nhấn số máy của trợ lý
“trợ lí nam, hôm nay giám đốc có việc, phút sau anh giúp giám đốc chủ trì cuộc hợp nhe, giám đốc có việc gấp ra ngoài rồi”
“tôi đi ngay” đầu dây bên kia trả lời
Ngoài Trọng Nhân thì trợ lý Nam là người rành chuyện công ty nhất, nên cuộc hợp diễn ra rất ổn thỏa.
Cuộc hợp kết thúc cũng là lúc hết giờ làm.
Mọi ngày cô đều cùng anh đi về, hôm nay về mình thấy hơi trống trải.
Về nhà chỉ mình buồn chán, cũng chưa bỏ gì vào bụng nên cô quyết định ra ngoài tìm gì đó ăn sau đó đi dạo rồi về nhà ngủ giấc thật ngon.
Sau khi giải quyết cái bụng xong, giờ nó đang căn ra, cô quyết định đi dạo chợ đêm.
Là nơi du lịch nổi tiếng nên ở đây lúc nào cũng nhộn nhịp, đông người nên mới đi vòng chợ mà cô đã toát mồ hôi.
vì vậy rồi đi dạo bờ biển cho mát mẻ rồi mới về
Bờ biển Trần Phú ban đêm rất đẹp, bờ biển chạy dài theo con đường cùng tên Trần Phú
ở đây ngoài có rất nhiều khách sạn, quán bar, các cửa hàng bán đồ còn có công viên rất lớn.
nhìn những đôi trai gái đang cầm tay nhau đi dạo trên bờ biển, cô chợt nhớ anh, cô và anh cũng hay đi dạo như vậy.
cô đi qua công viên định đi về thì cô chợt thấy bóng dáng quen thuộc, cô nghĩ chắc anh do định vị trong điện thoại mà tìm được cô, muốn cho cô đều bất ngờ.
nhưng khi bước tới trước được vài bước, cô chợt nhận ra anh không phải tới tìm cô mà đang đuổi theo cô gái đang chạy ra phía biển.
Anh bắt được tay cô gái “ Thảo Trang, cậu định làm gì vậy, cậu say rồi, mình về thôi?”
“mình muốn chết, chết đi cho xong” cô giãy dụa trả lời
“cậu đừng như vậy được không, cậu ấy không cần cậu nhưng mình cần cậu, đi về với mình đi” anh ôm cô gái vào lòng
Cô gái khóc nức nở trên bờ vai anh.
Anh dụi dàng vô nhẹ lưng cô gái “chúng ta về thôi”
“tối nay cậu ở lại với mình nhé” cô gái nỉ non
Anh gật đầu đáp ứng
“uh. Mình đi thôi” anh đỡ cô đi băng qua đường, đi vào khách sạn khá sang trọng.
nhìn người khuất khỏi tầm mất, cô vẫn đứng đó như người mất hồn.
do cô đứng khuất sau cái cây mà người không thấy cô
đứng ở cách không xa nên cô đã nghe và thấy hết tất cả,
đến lúc người rời đi cô cũng lẵng lặng đi theo do cô giữ khoảng cách hay người không để ý tới nên nhận ra sự xuất hiện của cô.
Đứng lúc lâu cô quay lại bờ biển ngồi mình, không biết là gió biển hay nhìn thấy cảnh vừa rồi mà cô lạnh buốt
cô xoa nhẹ đôi vai mình rồi bắt taxi đi về nhà anh.
Về đến nhà chỉ là mãn tối, cô bật đèn lên, tìm kiếm bóng dáng anh nhưng vẫn chỉ mình cô
cô quyết định điện thoại cho anh, hồi sao đầu dây bên kia mới bắt máy
“alo, anh đang ở đâu vậy”
giọng nói cô có vẽ lạnh lùng
“giờ anh bận, sẽ nói với em sau, em ngủ sớm đi, tối nay anh không đến với em được”
giọng nói gấp gáp kết thúc là tiếng tút tút tút
Cô thẫn thờ, chẳng biết làm gì nữa, giờ cô chỉ muốn say, không muốn ngĩ gì nữa, cô chạy lại tủ lạnh lấy vài lon bia rồi tựa lưng vào tủ lạnh ngồi bệt dưới đất uống từng ngụm
Mỗi lần cô buồn, cô muốn có người tâm sự như vậy cô sẽ đỡ buồn hơn.
Lúc trước chưa gặp Ái Vân, khi gặp chuyện người đầu tiên cô tìm là Minh Tuấn
nhưng sau này quen Ái Vân có lẽ do hợp tính, vui vẻ là con gái nên cô thường hay tâm sự với Ái Vân.
Theo thói quen cô bấm số điện thoại Ái Vân, sau hồi vang lên giọng trách móc
“gần h đêm rồi cậu còn chưa ngủ điện thoại mình làm gì hả?”
“mình thất tình nữa rồi, muốn tìm người tâm sự” giọng cô ể oải
“thất tình?” Ái Vân hét lên trong điện thoại
“bất ngờ lắm đúng không, mình cũng bất ngờ như cậu vậy” cô cười khổ
“chuyện chẳng buồn cười tí nào, các cậu mới đính hôn tháng mà, anh Nhân còn thương cậu vậy, chẳng lã cậu có bạn trai mới, bị anh ấy phát hiện, hay anh ấy lăng nhăng, cậu nói mau đi”
“lần nào mình thất tình thì mình cũng muốn đem cậu trồng lồng heo hết, gì mà lắm chuyện vậy” cô tức giận
“vậy chuyện là như thế nào?”
Ái Vân chẳng để tâm đến tức giận của bạn mình mà tiếp tục hỏi
Cô kể lại tất cả những chuyện buổi tối mình thất mình nghe cho Ái Vân nghe
“chuyện là thật sao?”
“mình cũng muốn những gì mình thấy như giấc mơ vậy, nhưng không thể, ước gì mình chưa từng thấy gì hết”
cô không còn khống chế được cảm xúc mình nữa mà khóc lên từng tiếng
“đừng khóc mà, cậu như vậy mình không chịu được đâu, mình sẽ đi ra đó tìm lại công bằng cho cậu”
nghe bạn thân mình như vậy Ái Vân khóc to lên
“cậu khóc gì nữa vậy, mình điện thoại cậu là muốn tâm sự chứ không phải nghe cậu khóc, mình tớ khóc đủ rồi”
cô nín khóc tức giận la Ái Vân
“tại mình thương cậu thôi chứ bộ, mình sẽ kêu chồng mình lặp tức chở mình ra đó”
“không cần đâu, mình không sao đâu, ngày mai sẽ hết thôi”
thấy Ái vân kích động cô nói vậy cho bạn yên tâm
“thật không?”
“thật” cô khẳng định chắc nịch
“tức thật, tại sao lúc đó cậu không chạy lại cho bọn họ trận ra trò chứ”
Ái Vân tức giận
“mình cũng không biết nữa, lúc đó mình không biết phải làm như thế nào nữa, rồi lúc họ đi mình cũng không biết tại sao lại bước chân đi được nữa, rồi thấy họ vào khách sạn mình lại chôn chân đứng nhìn họ”
“đúng là cậu mà, bình thường cậu gan lắm mà, mình đụng cậu cái thì sẽ chết với cậu mà, cậu thật không có tiền đồ mà”
“mình cũng thấy mình rất vô dụng”
“ngày mai tớ sẽ ra cậu”
“mình nói không cần mà, cậu thấy mình không phải nghĩ khóc rồi sao, mình tự giải quyết được mà”
“nhưng mình…..”
Cô cắt ngang lời nói của Ái Vân “không nhưng nhị gì hết, mình ngủ đây, mình thất tình thôi, không phải chuyện to tát gì, bye”
nói xong cô cúp điện thoại rồi lập tức khóa máy
Ái Vân bị cúp điện thoại ngang tức giận điện thoại lại lần nữa nhưng nhận được chỉ là tiếng nói
“số máy quý khách vừa gọi hiện không lên lạc đươc…..”
cô thấy không yên tâm, dù buồn thế nào thì Nhật Vy cũng sẽ không khóc, nhưng lần này lại như vậy
cô quyết định đồi lại công bằng cho Nhật Vy
bấm số diện thoại của Trọng Nhân, nhưng cũng nhận được là “số máy quý khách vừa gọi hiện không lên lạc đươc…..”
cô tức giận lẩm bẩm
“đúng là làm chuyện mờ ám nên khóa máy mà, mình phải tìm anh Minh Tuấn thôi, anh ấy sẽ không để Nhật Vy chịu ủy khuất, đúng rồi”
cô tìm số rồi bấm nút gọi, hồi sau đầu dây bên kia mới bất máy
“Ái Vy, nếu không có gì quan trọng là chết với anh, biết bây giờ là mấy h rồi không”
Minh tuấn giọng buồn ngủ tức giận
“hơn h tôi chứ mấy, giờ anh đang ở đâu” cô giọng bình thản
“anh đang ở Phan Thiết, em gọi anh giờ này chỉ hỏi anh ở đâu thôi hả, em chết chắc rồi” anh nghiến răng
“chuyện của Nhật Vy có gọi là quan trọng không”
cô tức giận cũng chẳng kém gì
“cái gì, Nhật Vy,chuyện gì”
nghe vậy anh bật ngồi dậy, quên cả buồn ngủ
Ái Vy kể lại tất cả những gì mình biết và cuộc trò chuyện của cô và Nhật Vy cho Minh tuấn nghe
“anh phải đòi lại công bằng cho Nhật Vy”
“không cần em nhấc” anh cúp máy vội đi thay đồ.
Hải Phong thấy Minh Tuấn vội vội vàng vàng
giọng ngáy ngủ hỏi “khuya rồi, cậu còn đi đâu vậy”
“mình đi Nha trang, cậu đi cùng mình đi”
Minh Tuấn lôi Hải Phong ngồi vậy còn chưa hiểu gì phải hối hả đi theo
Trên đường đi Minh Tuấn kể lại mọi chuyện cho Hải Phong biết
giờ Hải Phong mới biết vì sao mình ngồi trên chuyến xe bảo táp này
“Minh Tuấn, cậu chạy chậm thôi”
“mình rất lo cho em ấy, em ấy thấy vậy nhưng rất yếu đuối, những lúc như vậy phải có người bên cạnh em ấy”
“mình biết, mình cũng rất thương em ấy, nhưng cậu chạy xe vậy rất nguy hiểm, mình rất sợ” Hải Phong hét lên
“mình xin lỗi, đã làm cậu sợ”
ý thức được hải Phong rất sợ nên anh giảm tốc độ lại
“được rồi cậu dừng lại đi, để mình lái”
Minh Tuấn tấp xe vào quên đường đổi người lái
anh không muốn làm Hải Phong sợ, như vậy anh càng thêm đau lòng.
Hải Phong dừng xe trước nhà Nhật Vy
Minh tuấn vội xuống xe nhưng nhìn thấy cửa khóa mà điện thoại lại không liên lạc được
“trể thế này em ấy còn đi đâu nữa chứ, lại khóa máy nữa ”
suy nghĩ hồi anh kéo Hải Phong lên xe
“đến nhà Trọng Nhân đi”
Nghe tiếng chuông cửa cô vội vàng chạy ra mở
“Trọng Nhân, cuối cùng anh cũng về rồi”
“em còn trông đợi thằng đó sao, anh thật sự không nên để em quen nó mà”
Minh Tuấn tức giận
Trong cơn say cô đang nghĩ nếu Trọng Nhân về cô sẽ bỏ qua tất cả như chưa thấy gì
nhưng không người đứng trước mặt cô không phải là anh
“anh Trai, anh Hải phong, sao anh đến đây”
“không phải Ái Vân lo cho em mới gọi cho anh thì em định không nói cho anh biết luôn hả, em còn xem anh là anh trai của em nữa không”
“em” cô rụt mặt
“nhìn em kìa say đến vậy,hai mắt khóc đến sưng húp hết, người chẳng ra người, em không biết mình bị mẫn cảm với rượu bia hả, thật là bị em làm tức chết mà”
“em xin lỗi”
“thôi được rồi, bây giờ là , giờ sáng rồi, có gì vô nhà rồi nói”
Hải Phong thấy Minh Tuấn đang rất giận giữ bèn lên tiếng giải vây giúp Nhật Vy
“dạ, vậy anh vào nhà đi”
“em vô lấy túi xách đi rồi về nhà em, sáng mai tính tiếp, anh không muốn em ở đây trông đợi hắn ta nữa”
Minh Tuấn quay mặt sang hướng khác ra lệnh
“dạ” cô loạng choạng bước đi
Trên đường đi mọi người không nói tiếng nào đến khi đến nhà cô, để cô ngồi trên giường, Minh Tuấn đứng trước mặt cô
“có muốn khóc thì khóc đi, đừng rụt mặt như vậy nữa”
Nghe vậy từng giọt nước mắt cô kiềm nén nảy giờ từng giọt từng giọt rơi xuống rồi xà vào trong lòng Minh Tuấn
“anh trai, huhu”
“em không muốn, em không muốn mình thấy đều đó, nếu biết có ngày như vậy lúc trước em đã không đi ra đây rồi, em không muốn ở lại nơi này nữa anh dẫn em đi đi, nơi này ở đâu cũng có hình bóng anh ta, em không muốn gặp anh ta nữa”
cô cứ khóc như vậy đến khi mệt thì ngủ thiếp đi.
Minh Tuấn nhìn cô mà cảm thấy đau lòng, đây là lần đầu tiên trong đời anh thấy cô khóc nhiều vậy.
Nhưng anh nghĩ thật may là không có Ái Vân ở đây, nếu không chắc em ấy khóc còn giữ hơn Nhật Vy nữa.
Minh Tuấn đặt Nhật Vy xuống giường rồi quay sang Hải Phong
“cậu cũng ngủ tí đi, hồi tối mới ngủ tí thì bị kéo đi rồi”
Hải Phong cũng mệt cả người mới vừa tăng ca về ngủ không được bao lâu thì thức đến giờ, nên cậu cũng mở mắt không nổi nữa.
Minh tuấn cũng không khá hơn mấy, nhưng vừa nghĩ đến chuyện của Nhật Vy thì anh không tài nào chợp mắt được.
Như mọi khi h Nhật Vy thức giấc
ôm cái đầu đau âm ỉ cô mới dần nhớ lại chuyện hôm qua, ngước nhìn lên thấy Minh Tuấn đứng cạnh cửa
“anh trai”
“em dậy rồi à, thói quen của em bao năm cũng không đổi, dậy rất đúng giờ, rất tốt”
anh cố nói chuyện bình thường để giấu đi sự lo lắng
Nghe tiếng nói chuyện Hải Phong cũng thức giấc
“em thức rồi à, mặt em bị sao vậy” anh giật mình
Cô sờ lên mặt mình cảm nhận được những mẫn đỏ đã xuất hiện
“em bị mẫn cảm tí thôi”
“em ấy bị mẫn cảm với rượi bia, chút nữa trên đường đi, cậu nhớ dừng hiệu thuốc nào đó mua thuốc cho em ấy”
Minh tuấn giải thích thêm rồi cẩn thận dặn dò Hải Phong
“ừ, mình biết rồi, mà chúng ta định đi đâu à”
Minh tuấn gật đầu rồi nói với người như ra lệnh
“Nhật Vy thu dọn đồ đạt, tí nữa Hải Phong sẽ chở em về Cần Thơ”
Nhật vy vội lắc đầu “không em chưa muốn về Cần Thơ, em không muốn mọi người thấy em như vậy, mọi người sẽ rất lo”
Hải phong thấy vậy đưa ra ý kiến
“vậy em đi Đà Lạt nghĩ ngơi vài hôm đi, ở đó anh có căn nhà ở gần trung tâm thành phố, không khí ở đó rất tốt em sẽ thấy thoãi mái hơn”
“như vậy phiền anh quá”
“phiền gì đâu, ngôi nhà ở đó hiện giờ cũng không ai ở, em không cần ngại, anh xem em như em gái mà”
hải Phong sờ đầu cô dụi dàng
“em cứ đến đó đi, ở đó không khí trong lành em sẽ thấy thoãi mái, xem như đi du lịch đi”
Minh Tuấn cũng đồng ý kiến
“dạ, vậy cũng được”
thấy người nói vậy cô cũng không từ chối. dù gì cô cũng muốn ở mình
“em thu dọn đồ đạt đi rồi Hải Phong sẽ chở em đi liền”
“cậu không đi cùng hả” Hải Phong hỏi
“mình còn sô việc phải giải quyết”
“anh đi tìm Trọng Nhân hả”
Tuy Minh Tuấn không nói việc gì nhưng cô biết anh nhất định sẽ đi tìm Trọng Nhân
“anh không làm gì cậu ta đâu, chỉ muốn nói rõ số chuyện thôi”
Minh Tuấn biết cô vẫn còn lo lắng liền trấn an
“anh có thể đưa thứ này lại cho anh ấy không”
cô lấy điện thoại và chiếc nhẫn trên tay mình đưa cho Minh Tuấn
“thông qua điện thoại này anh ấy có thể biết em ở đâu, còn chi chiếc nhẫn này em không muốn giữ nó nữa, nó không còn là của em nữa rồi”
Minh Tuấn bỏ điên thoại và nhẫn vào túi “anh biết rồi”
“nhưng mà phải nói với ba mẹ,mọi người thế nào đây”
“anh sẽ nói em đi du lịch, kêu mọi người dừng làm phiền em, mọi việc cứ để anh lo, cứ yên tâm nghĩ ngơi đi, anh sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho em, nhớ phải chăm sóc cho mình tốt đó”
“không cần đâu em còn đủ tiền mà”
“em là em gái anh nên không cần ngại, nếu như vậy thì em không xem anh là người thân rồi” Minh Tuấn giọng oán trách
“tất nhiên em xem anh là anh của em rồi, đừng vậy mà anh trai yêu dấu”
“suốt ngày chỉ biết làm nũng với anh, có người ghen bây giờ”
Minh Tuấn liếc Hải Phong cái
Bị nói trúng tim đen mặt Hải Phong đỏ lên “làm gì có”
rồi nói bóng gió giọng truê chọc “nhưng tôi không thích chia sẽ cho ai đâu đó”
Nhật Vy và Minh Tuấn nghe vậy liền bật cười Hải Phong.
Hải Phong ngượng ngùng lãng sang chuyện khác
“thôi đi thôi, vì em là em gái Minh Tuấn, trước giờ anh chưa tặng gì cho em, nên anh sẽ tặng em cái điện thoại, không được từ chối”
Định mở miệng từ chối thì bị chặn họng trước rồi nên đành gật đầu thôi
Nhật Vy biết dù từ chối thế nào thì kết quả vẫn như ban đầu thôi, đành nhận vậy, đúng là con người cố chấp mà
“em đang nghĩ xấu gì anh có đúng không”
bị Minh Tuấn bắt quả tang đang nghĩ xấu về anh Nhật Vy cười lấy lòng
“ anh tốt với em, thương em vậy, làm gì có chuyện nghĩ xấu chứ”
“biết nịnh vậy là tâm trạng tốt lên rồi, anh biết em sẽ không bi oan đâu”
Nhật Vy chạy lại ôm eo Minh Tuấn
“chỉ anh hiểu em thôi, sáng nay thức vậy là đỡ rồi, hôm qua em buồn như vậy là đủ rồi, anh đã dạy em mà, không được buồn vì những kẽ phản bội”
“e hèm” nhìn Nhật Vy đang trong lòng Minh Tuấn Hải Phong hơi nhíu mày.
Và thế người kia lại được trận cười, Nhật Vy bũi môi nhìn Hải Phong
“cái anh này, người ta bị thất tình mà cũng không thông cảm tí nữa, có tin em theo đuổi anh trai không”
“em dám” Hải Phong mặt cảnh cáo
Lại thêm trận cười nữa
biết Nhật Vy đang chọc mình
Hải Phong vội lôi Nhật Vy đi
ở đây nói chuyện riết chắc có nước độn thổ luôn quá
“Nhật Vy thân yêu à, đi thôi”
Thấy người đi khuất, nụ cười anh cũng cứng đờ đi, biến thành vẽ mặt lạnh lùng
“được lắm, dám bắt nạt em gái tôi” rồi anh cũng bước đi