Gần đó có trạm boot điện thoại, nhanh chóng như tàu bay, anh đã liên lạc với cảnh sát điều xe đến để áp giải bọn chúng về đồn.
Cũng may là anh có linh tính mọi chuyện có chút kì quái.
Một đám người ngang nhiên bước vào cánh gà của ca sĩ làm náo loạn, không những thế còn đưa mắt nhìn có vẻ như đang muốn thật hiện ý đồ nào đó xấu xa.
Anh trói bọn chúng lại như trở bàn tay.
Bọn nhãi ranh này làm việc không chuyên nghiệp như những người anh từng gặp qua.
Cũng phải thôi, đi ức hiếp một cô gái thì cần gì những người "chuyên nghiệp" khác!
Xe cũng đã đến, tên đó ánh mắt vẫn còn uất hận vì những hành động của anh vừa rồi.
Nếu không có anh cản đường, thì có lẽ bọn chúng đã đạt được kế hoạch.
"để đại soái vất vả rồi!" - cảnh sát trưởng Ân Huy - một người cũng khá thân với anh trong quan đội, nay giữ chức vị cảnh sát trưởng.
"không sao, việc cần phải làm thôi!"
Ân Huy nhìn ngang dọc, người anh vừa bảo vệ là cô đào ở phòng trà.
Xưa nay chưa từng thấy cảnh tượng anh ra tay cứu "mỹ nhân" nào xung quanh.
Chẵng lẽ điều mọi người truyền tay nhau trên đường là sự thật?
Nghĩ hồi lâu, anh sực nhớ ra điều gì đó rồi nói thêm.
"đại soái, có thể bọn chúng còn đồng bọn nữa.
E là không nên để tiểu thư đây ở một mình, nguy hiểm lắm.
Chúng ta chưa biết được bọn chúng còn có ý đồ gì khác, cẩn trọng thì hơn."
Nghe Ân Huy nói vậy, Hà Nhiêm Ấn thấy không sai.
Gần đây bọn gian trung ẩn mình khắp nơi, nay cô lại một bước trở thành người nhà họ Hà, là vợ của Hà Nhiêm Ấn anh, tất nhiên mọi thứ sẽ càng nhắm vào cô hơn.
"không sao, cô ấy sẽ ở lại với tôi.
Đừng lo!"
Quả nhiên là bọn họ có gian tình mà, Ân Huy cố nén cơn buồn cười trong người nói.
"được...được thôi, dù sao thì tôi cũng biết chút ít...về hai người.
Nên cứ tự nhiên"
"cậu đang nghĩ tôi sẽ ở đây?"
Hà Nhiêm Ấn với vẻ mặt nghiêm nghị làm cho nụ cười của Ân Huy dần tắt, biết mình không nên đùa giỡn những lúc này.
.
Chuyên trang đọc truyện -- t r ù m t r u у ệ n.
ME --
"ý anh là....?"
"tôi sẽ đưa cô ấy về Hà gia"
Về Hà gia? Anh đang nghĩ gì vậy? Từ trước đến nay có ai được vinh hạnh bước chân vào Hà gia mà lại là một cô gái đâu chứ? Mặc khác, đây không phải là phong thái của Hà Nhiêm Ấn trước giờ.
Chỉ mới xuất quân về chưa tròn tuần, mà anh đã thay đổi độ thế rồi à? Ân Huy đứng như trời trồng khi nghe anh nói xong, đến nỗi những cảnh sát viên khác phải xuống xe báo cáo.
"thưa cảnh sát trưởng, chúng ta có cần đưa bọn họ về giam giữ hay phải đợi tra khảo trước?"
"cảnh sát trưởng...."
Cảnh sát viên phải nói đi nói lại nhiều lần thì anh mới bắt kịp nội dung.
"a...ờ....đưa về đồn để lấy lời khai trước....đi thôi! Chào đại soái"
Trương Lệ Tường đứng sau quan sát.
Cô không nghĩ rằng bên cạnh anh còn những có người máu mặt như thế.
Không thể đùa được với lửa, cũng chẳng thể rút lui nữa chừng.
Nhất định cô phải trả được mối thù này thì lòng mới yên.
Khoan đã, khi nãy Hà Nhiêm Ấn nói với Ân Huy rằng anh ta sẽ đưa cô về nhà? Cái gì chứ? Về cái nhà chết tiệt đó ư? Biết rằng chỉ còn ngày nữa thì cô với hắn "kết hôn" rồi, nhưng....không thể nào!
"chúng ta đi thôi!"
"tôi có thể ở đây một mình được"
"vừa rồi cô chẳng phải nói đám người đó do Chu Tam cử đến sao? Nếu tôi không lầm, Chu Tam không phải người dễ dàng bỏ qua cho một ai, huống hồ là một cô gái như cô"
Trương Lệ Tường có chút ngập ngừng, cố nghĩ lý do để biện hộ.
"đương nhiên là tôi biết, nhưng cũng không đến nỗi phải ở lại nhà anh.
Dù sao thì chỉ cần đi một đoạn nữa là nhà tôi rồi.
ANh về đi"
Nói gì đi chăng nữa, cô vẫn không muốn cùng anh đi.
"được!"
"vậy...anh về đi" - có vẻ mừng thầm trong lòng.
"tôi về nhà cùng cô"
Cái gì nữa đây chứ? Hà Nhiêm Ấn anh ấy đang nghĩ gì vậy! Không thể để anh ta ở lại nhà mình được, mà bản thân cô cũng không thể ở nhà của anh.
Làm sao đây! Phải nghĩ ra cách mới được, bởi vì nhà cô tuy người ngoài nhìn vào không hiểu, nhưng với tính suy luận của anh, sẽ rất nhanh anh nắm bắt hết mọi thông tin.
Tới lúc đó chẳng phải cô mất cả chì lẫn chày sao!
"không cần thật mà..."
Chưa kịp dứt lời, anh nắm tay cô kéo về phía xe đang đậu trước đó.
Dù sao thì anh cũng không quen ở cùng người lạ trong một không gian lạ lẫm thế này.
Tốt nhất cứ đưa cô về nhà trước rồi tính tiếp.
Từ thế chủ động, bây giờ nhìn xem...cô đang trong vòng vây bị động được anh đưa ra xe mà không thể cự tuyệt được.
"tôi bảo vệ cô vì giao ước của chúng ta.
Cô không thể có chuyện gì xảy ra được."
Thì ra là vậy, quả nhiên Hà Nhiêm Ấn cũng như cha của anh ấy thôi, cũng muốn khai thác thông tin từ người khác nên mới dùng những hành động này.
Cô nên tỉnh táo mới phải, thù này không trả, nhất định sẽ hối hận cả đời.
Nhưng càng hối hận hơn nếu như cô biết được mình không còn là chính mình của ngày xưa nữa.
Trương Lệ Tường trước khi gặp Hà Nhiêm Ấn chẳng phải là một người lạnh lùng, ít nói, bất cần giải thích hay sao!
Cả hai người ngồi cạnh nhau trong xe, anh lái được một đoạn liền cất giọng hỏi cô.
"vừa rồi, có sợ không?"
"không sợ"
"thật sự không sợ?"
"thật sự"
"Chu Tam không phải dạng người chúng ta dễ đối phó, cẩn thận"
Anh ta đang nhắc nhở cô hay là quan tâm cô vậy? Người cần nghe những lời này là anh mới đúng đó chứ! Cô nên khuyên anh nên cẩn thận mọi thứ, không chừng...người lấy mạng anh là cô đó!
"lời bài hát vừa rồi của cô...thật sự rất hay"
Anh hôm nay có vẻ như mở lời khá nhiều.
"vậy à?" - cô ngước mặt nhìn anh.
"tên bài hát là gì?" - anh có chút tò mò.
"cám ơn anh"
"cám ơn tôi?"
"không, ý tôi là....bài hát tên là cám ơn anh"
"ừm"
Đi đoạn, cả hai không còn trò chuyện rôm rả như vừa rồi nữa, thay vào đó là nghe tiếng lá xào xạc, tiếng người, ngựa qua lại, tiếng róc rách của những con suối có chiếc cầu bắc ngang..