Vừa về đến nơi, người đứng giữ cửa đã có chút ngạc nhiên, nhưng không dám hó hé lời nào.
Chỉ cúi đầu chào, còn lại chỉ dám đứng từ xa nhìn.
Sự có mặt của một cô gái lạ đã khiến cho mọi người hết lần này đến lần khác ngạc nhiên.
"Nhiêm Ấn về rồi sao? Con vào dùng bữa đi...." - mẹ kế của anh đã chuẩn bị xong tất cả các món ngon, chỉ chờ anh về dùng.
Nhưng bà đâu biết rằng, dù bà cố gắng tìm mọi cách để khiến cho một con người "không-cảm-xúc" chú ý đến sự tồn tại của mình trong ngôi nhà này là sai lầm.
Bởi vì dù có làm đến đâu thì với anh, bà vẫn không thể nào thay thế vị trí một người mẹ.
"đây là....Trương Lệ Tường?"
Bà nhận ra ngay cô gái hôm trước có xuất hiện trong buổi tiệc.Bây giờ nhìn gần, bà càng bị cô mê hoặc bởi nét đẹp trong trẻo, huống hồ gì là một đấng nam nhi bình thường.
"chào cô"
"chúng ta lên trên thôi, tôi đã cho người thu xếp một phòng cho cô rồi"
Giọng nói của anh có phần nhẹ nhàng hơn hằng ngày.
Những lần về nhà, anh không hề nói bất cứ lời nào đến mọi người, cứ tự bản thân làm những thứ mình cần thiết.
Nay có cô, anh bỗng nhiên có sự thay đổi hẳn.
"thiếu gia, phòng chuẩn bị xong rồi"
Anh đưa cô lên trên, không hề quan tâm đến mẹ kế vừa rồi nói gì.
Cô đi ngang qua chỉ biết cúi đầu chào lễ phép rồi cùng anh lên phòng.
Kiến trúc nhà này không hổ danh là danh bất hư truyền.
Độc đáo và có phần cổ kính.
Nhưng căn phòng nối với nhau nhưng vẫn giữ được sự tôn nghiêm và cá nhân.
Từng ô vuông cửa sổ cho đến những chi tiết đơn giản nhất cũng được trang hoàn cẩn thận, tỉ mỉ.
"phòng cô ở đây, khi nào cần, cô cứ gọi người xung quanh đến, họ sẽ giúp cô"
"khoan đã....còn anh..."
"tôi ở phòng làm việc, có việc quan trọng gì, cứ nói với người canh ở đây, họ sẽ đưa cô đi"
"tôi...."
"có chuyện gì sao?"
"không có gì, chẳng qua là....tôi làm phiền anh rồi"
"nghĩ ngơi đi, ngày mai có người vào giúp cô dọn dẹp mọi thứ.
Dù sao thì còn ngày nữa cô cũng ở đây rồi"
"cám ơn anh"
Hà Nhiêm Ấn gật đầu rồi quay lưng đi mất.
Cử chỉ khách sáo như vậy hiếm người đàn ông nào có được, nhất là ở trước mặt cô.
Nhưng xem ra, khi ở cạnh cô, dường như anh không có chút đề phòng thì phải? Vậy thì tốt quá rồi, đây chẳng phải là cơ hội tốt của cô hay sao?
"Hà Ưng à, ông nhìn xem...con trai ông quả nhiên là khác xa ông mà, để xem....ông còn mạnh miệng đến khi nào!"
Cô nhủ thầm với lương tâm của mình nhất định phải thay mặt những người bị chèn áp đứng lên.
Mới vừa sáng tinh mơ mà Cơ Châu Kiệt đã vận động cực lực rồi.
Chẳng trách được, đây cũng là thói quen khó bỏ của một người quân nhân chưa quen với cuộc sống hằng ngày thôi.
Anh thấy rất thoải mái khi ở cùng với gia đình Lục Cầm Tiêu, nói đúng hơn là tránh xa được Cơ gia là một điềm lành với chính bản thân anh.
Vì vết thương nên hoạt động tay chân cũng khá giới hạn, nhưng anh vẫn dò la được một số tin tức từ Hà Nhiêm Ấn.
Thật đáng quan ngại khi biết được chuyện Hà Nhiêm Ấn kết hôn cùng vớ Trương Lệ Tường mà!
"nghĩ gì vậy, Trung tướng?"
Lục Cầm Tiêu đã thức dậy từ sáng để chuẩn bị thức ăn cho mọi người.
Từ nhỏ, anh đã biết làm tất cả mọi việc trong nhà rồi, nên những việc vặt này làm sao có thể khiến anh khuất phục.
"nghĩ tay dùng bữa đi"
"ông đâu rồi?"
"sáng nay ông vừa xuống thị xã để thăm người thân, ngày sau mới về"
"ừm"
Cơ Châu Kiệt đặt viên đá thay cho tạ xuống đất.
Không khí sáng tinh mơ mát lành, có cả tiếng chim hót làm cho tin thần ngày càng sảng khoái.
"cậu làm sao vậy?"
"còn nói?"
Lục Cầm Tiêu thắc mắc vì sao trên vai Châu Kiệt có vết bớt đỏ.
Nghe đến thì mới biết rằng tối qua khi hai người đang ngủ, đột nhiên Cầm Tiêu gặp ác mộng nên dựa đầu vào vai Châu Kiệt, lại còn sờ soạng khắp nơi.
Thấy vậy, Châu Kiệt liền vào nhà tắm cố gắng chùi đi những "đụng chạm" bất ngờ đó.
"cậu làm quá vậy chứ!"
"tôi đâu nghĩ cậu có sở thích biến thái như vậy!"
Hai người đang đổ lỗi cho nhau vì hành động tối qua.
Lệ Túc cùng lúc xuất hiện để góp vui.
"hai người mới sáng ra đã ầm ĩ?"
"cậu có mặt đúng lúc đó, cậu xem...ai là người sai?".
Truyện Mỹ Thực
Sau khi nghe xong, hai mắt Lệ Túc mở tỏ hết cỡ, môi bập bẹ không tin vào tai mình nghe.
"này chỉ huy, không ngờ anh lại...."
Lục Cầm Tiêu xem như không đấu lại hai người họ, đành chấp nhận rằng mình sai.
"Lệ Túc, nay cậu đến đây có việc gì?"
"thì...."
Tiếng xe của Hà Nhiêm Ấn đồng thời đậu trước nhà Lục Cầm Tiêu.
Mọi người một phen há hốc mồm kinh ngạc.
"mọi người vẫn khỏe chứ?"
"đương nhiên rồi, anh không nhìn thấy họ mạnh như trâu sao?" - Lệ Túc nhanh miệng nói.
"đại soái, anh biết chuyện của Lã Phi Hồng đúng chứ? " - Châu Kiệt nhìn anh.
Anh biết Cơ Châu Kiệt sẽ nói điều này vì lương tâm anh ấy vẫn còn cắn rứt khi muốn nhận nhiệm vụ này cùng đồng đội mình và anh ấy cũng hiểu rõ, trong mắt Hà Nhiêm Ấn, anh vẫn là người của Cơ gia, không thể chối cãi.
"chuyện qua lâu rồi, đừng nhắc lại."
"đúng đúng đúng...đừng nhắc lại!"
Lệ Túc thấy không khí quá căng thẳng liên nhanh trí góp vui.
Lục Cầm tiêu rót tách trà rồi đưa cho Hà Nhiêm Ấn.
"ngồi dùng chút trà này đi.
Dù sao cũng lâu rồi mới gặp lại.
Nghe nói cậu chuẩn bị kết hôn sao? Sao đột ngột vậy?"
Tuổi của Lục Cầm Tiêu và Hà Nhiêm Ấn bằng nhau, nên việc xưng hô vai vế không đáng kể.
Hà Nhiêm Ấn cũng không dựa vào quân hàm của mình mà trách phạt, anh cầm tách trà trong tay, ánh mắt oai nghiêm trả lời.
"đó là con đường duy nhất để bắt được người đứng sau các tổ chức, không còn cách khác"
"cách này quá nguy hiểm! Nó còn nguy hiểm hơn đương đầu với súng đạn!" - Cơ Châu Kiệt đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt căng thẳng nói..