Thời gian Trương Bá Sinh cho Chu Tắc suy nghĩ, còn lại ba mươi giây, Chu Tắc cho Trương Bá Sinh thời gian suy nghĩ, cũng còn lại ba mươi giây. "Hai mươi giây, nhóc con, tao ngược lại muốn nhìn một chút, mày có thể cùng tao giả vờ tới khi nào!" Chu Tắc đốt cho mình một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng hít một hơi, lại nâng cổ tay trái lên, liếc nhìn chiếc Omega trên tay: “Còn mười giây." Trương Bá Sinh không lo lắng đi tới ghế sofa trong phòng làm việc ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Chu Tắc đếm ngược thời gian. "Năm giây." Chu Tắc trên mặt mang nụ cười nhạt. Trương Bá Sinh vắt hai chân lên, hai tay để ở sau gáy, lười biếng nằm nửa người trên sofa. Chu Tắc nhìn đồng hồ: “Đã đến giờ, nhóc con, là mày tự lựa chọn đi tìm cái chết, đừng trách tao chưa cho mày cơ hội!" Chu Tắc vừa mới chuẩn bị cầm điện thoại di động của hắn ở trên bàn lên, gọi vệ sĩ đến giáo huấn cái tên nhóc không biết trời cao đất rộng này, điện thoại liền vang lên trước, Chu Tắc nhìn dãy số gọi tới, sắc mặt liền thay đổi. Người gọi tới là tổng giám đốc Triệu, đối tác lớn nhất của tập đoàn Thi Chu, có thể nói, nếu như Thi Chu mất đi tổng giám đốc Triệu, thì lợi nhuận sẽ giảm mất hai phần ba! Chu Tắc cân nhắc thiệt hơn, quyết định nhận điện thoại của tổng giám đốc Triệu trước, dù sao xử lý một tên cả gan làm loạn, coi trời bằng vung, không quan trọng bằng chuyện của tổng giám đốc Triệu. Chu Tắc vừa nhận điện thoại, còn chưa kịp nói hai chữ xin chào, liền nghe được giọng của tổng giám đốc Triệu trong điện thoại tràn đầy tức giận: “Họ Chu kia! Cậu chọc vào người khác, cũng đừng có liên lụy đến tôi, hợp tác của chúng ta, sẽ chấm dứt! Tút tút tút..." Chu Tắc nghe âm thanh cúp máy trong điện thoại, nhất thời có chút sững sờ, tình huống gì đây? Thi Chu cùng tổng giám đốc Triệu hợp tác đã sáu năm, vẫn luôn hỗ trợ lẫn nhau, hôm nay sao đột nhiên lại như vậy, hơn nữa tổng giám đốc Triệu còn nói mình chọc vào nhân vật lớn, liên lụy đến hắn? Còn không cho Chu Tắc thời gian suy nghĩ, điện thoại trên bàn làm việc lại điên cuồng vang lên, trong lòng Chu Tắc có một linh cảm xấu, nhận lấy điện thoại. "Tổng giám đốc Chu, không xong rồi! Trang web của công ty bị hacker tấn công, bây giờ hoàn toàn rơi vào tê liệt, tất cả hàng hóa tiêu thụ ở trên mạng đều biến thành một đồng, trong mấy giây liền bị hơn ngàn người đặt hàng, chúng ta tổn thất ít nhất là một trăm triệu nhân dân tệ!" Chu Tắc còn chưa kịp trả lời, cửa phòng làm việc liền bị thư ký đẩy ra, chỉ thấy nữ thư ký mặt đầy hốt hoảng báo cáo: "Tổng giám đốc Chu, có ba doanh nghiệp hợp tác với chúng ta sắp đàm phán thành công đột nhiên từ chối liên lạc với chúng ta, nói sẽ không hợp tác với một công ty sắp phá sản!" "Tinh tinh tinh!" Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên bên tai Chu Tắc, số điện thoại này, có rất ít người có thể gọi tới, nhưng mỗi lần gọi tới số điện thoại này, nhất định là chuyện quan trọng. Sắc mặt Chu Tắc nhận điện thoại vô cùng khó coi. "Tổng giám đốc Chu, xảy ra chuyện lớn rồi, cổ phiếu của công ty bị một tập đoàn bí ẩn chèn ép mạnh mẽ, vốn của đối phương vô cùng hùng hậu, họ thà mất tiền, cũng muốn hạ giá cổ phiếu của chúng ta xuống mười một điểm, đây là cố ý làm khó chúng ta đây mà, theo bước đầu phỏng đoán, bây giờ tổn thất đang đạt tới 2,7 tỷ, hơn nữa còn đang tăng lên theo từng giây một!" "Cái gì!" Từng cuộc điện thoại, và báo cáo của thư ký, làm cho Chu Tắc hoàn toàn hốt hoảng. Điện thoại Chu Tắc lại vang lên, là bố Chu Tắc gọi tới, bố Chu Tắc trong điện thoại phát ra tiếng gầm thét: "Ranh con, con mẹ mày đã làm gì thế, mấy anh em của tao đều gọi điện thoại tới, khuyên tao mau mau chạy đi, nói mày đã đụng tới người không nên dây vào rồi!" "Con..." Chu Tắc há miệng, ánh mắt đột nhiên quét lên người đang ngồi trên ghế sofa. Nhìn cái tên mặc áo ba lỗ màu trắng quần short ngố đó, Chu Tắc đột nhiên ý thức được điều gì đó. "Là mày! Tất cả là do mày làm! Tất cả là mày!" Chu Tắc chỉ vào Trương Bá Sinh, ngón tay cũng đang phát run, trên mặt đối phương lộ ra nụ cười, làm hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi. "Sao có thể nói là do tôi làm chứ?" Trương Bá Sinh khẽ mỉm cười: “Tôi cho anh hai con đường, đây chính là do anh tự mình chọn." Trong phòng làm việc, tiếng chuông điện thoại điên cuồng vang lên, làm Chu Tắc cảm thấy vô cùng chói tai, hắn như nổi điên chất vấn Trương Bá Sinh: "Mày rốt cuộc đã làm cái gì! Hả?" "Tôi không phải đã cho anh lựa chọn rồi sao?" Trương Bá Sinh đưa ngón út tay phải ra ngoáy lỗ tai. Tiếng chuông điện thoại vang lên, tin tức từ giám đốc các bộ phận đem đến, làm cho Chu Tắc sắp không chống đỡ nổi, hắn cuối cùng cũng biết, người trước mắt này, hắn căn bản không thể đối đầu, hắn nói phá hủy Thi Chu, cũng không hề nói đùa với mình! Nếu như mình vẫn không khuất phục, Thi Chu thật sự sẽ không còn nữa! Có thể trong một thời gian rất ngắn làm được những chuyện này, năng lực của hắn, mạnh hơn mình tưởng! Chu Tắc nhìn người đang nằm nửa người trên ghế sofa, giờ khắc này ở trong mắt hắn, tên đàn ông trẻ tuổi này, giống như ác ma đến từ địa ngục, có thể ung dung hủy diệt mình! Tiếng chuông điện thoại reo không ngừng, đánh gục nội tâm Chu Tắc, chân hắn lảo đảo chạy đến trước mặt Trương Bá Sinh: “Bụp" một tiếng quỳ xuống đất, trong mắt mang theo khẩn cầu: "Tôi đồng ý! Cái gì tôi cũng đồng ý, xin cậu, thu tay lại đi!" Trương Bá Sinh búng ngón tay: “Sớm ngoan như vậy, không phải đã tốt rồi sao." Trong ánh mắt mong đợi của Chu Tắc, Trương Bá Sinh lấy điện thoại ra, gọi cho bên kia, nói một câu “đủ rồi”. Mười mấy giây sau, Chu Tắc lại nghe điện thoại, nhận được báo cáo là, hacker tấn công trang web của công ty đã tự rời đi, tập đoàn bí ẩn chèn ép cổ phiếu của công ty cũng đã dừng tay, trong một thời gian ngắn ngủi, thiệt hại của công ty là gần tám trăm triệu nhân dân tệ, còn chưa tính đến những đối tác hủy hợp đồng với Thi Chu, nếu như tính toàn bộ, lần này thiệt hại của Thi Chu, vượt qua hơn hai tỷ! Lưng Chu Tắc đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, ánh mắt hắn hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt, một câu nói, liền có thể hủy diệt Thi Chu, hắn rốt cuộc có thân phận gì? Người như vậy, cả nước, có thể tìm ra được mấy người? Tập đoàn Nhất Lâm, lại tìm được một người như vậy tới giúp! "Tổng giám đốc Chu, anh chơi Nhất Lâm một vố, cũng không thể tính như vậy, sáng sớm ngày mai, tôi phải nhận được tin anh đến Nhất Lâm nhận sai, tiền bồi thường, cũng không thể thiếu, nếu như đến trưa anh không cùng tổng giám đốc Lâm nhận lỗi, tôi tin rằng, anh sẽ không muốn nhìn thấy hậu quả đâu." Trương Bá Sinh đứng dậy, vỗ quần một cái, nhìn Chu Tắc, giống như nhìn một con kiến. Chu Tắc vội vàng hết sức sợ sệt gật đầu trả lời: “ Dạ, nhất định! Nhất định!" " Không tồi, biết sai thì sửa, chính là đứa bé ngoan." Trương Bá Sinh đưa tay, vỗ mặt Chu Tắc một cái. Động tác xúc phạm như vậy, làm cho Chu Tắc không dám có một chút bất mãn nào, ngược lại còn cố gắng nặn ra một bộ mặt vui vẻ. Giải quyết xong chuyện này, Trương Bá Sinh rời khỏi Thi Chu, đạp xe đi, hát một đoạn nhạc, trở về biệt thự, thấy Lâm Thùy Hân còn ngủ trên ghế sofa, nhìn vẻ mặt yên bình của người phụ nữ này, trong mắt Trương Bá Sinh xuất hiện một tia cưng chiều, đi lên phía trước, ôm cô vào trong lòng, từ từ đi về phía phòng ngủ trên lầu. Một đêm trôi qua, ngày hôm sau, Lâm Thùy Hân bị đánh thức bởi ánh mặt trời làm chói mắt, cô duỗi người, lần đầu tiên cảm thấy mình ngủ ngon như vậy. Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, kim giờ chỉ vào vị trí số mười, làm cho Lâm Thùy Hân kêu lên một tiếng “nguy rồi”.