Lâm Thùy Hân vội vàng bò dậy, lao ra cửa phòng ngủ, vừa vặn thấy Trương Bá Sinh đang bò trên đất lau sàn. Thời điểm Lâm Thùy Hân nhìn thấy Trương Bá Sinh, Trương Bá Sinh cũng vừa quay đầu nhìn thấy Lâm Thùy Hân, khẽ mĩm cười với Lâm Thùy Hân: “Tổng giám đốc Lâm, em dậy rồi à." Lâm Thùy Hân nhíu mày một cái: “Mười giờ rồi, tại sao không đánh thức tôi!" Trương Bá Sinh cười đùa một chút: “Tổng giám đốc Lâm, là em nói tôi không được vào phòng ngủ của em mà." Biểu tình Lâm Thùy Hân sửng sốt một chút, không nói nên lời, mình đích thực có nói như vậy, đột nhiên, Lâm Thùy Hân nghĩ đến gì đó, một khuôn mặt tươi cười nhất thời trở nên băng giá: “Tôi nhớ, ngày hôm qua tôi ngủ ở trên ghế sofa mà? Tại sao sáng nay tỉnh dậy lại ở trong phòng ngủ?" Nụ cười trên mặt Trương Bá Sinh bỗng đông cứng lại, lấy tay gãi gãi đầu, cười khan nói: "Ha ha, là tôi thấy tổng giám đốc Lâm ngày hôm qua ngủ ở trên ghế sofa không thoải mái, liền ôm em về phòng ngủ, nhưng mà em yên tâm, tôi tuyệt đối không làm chuyện gì khác thường đâu! Nhân phẩm nhà họ Trương vô cùng kiên định!" "Ôm?" Lâm Thùy Hân bắt được chữ này, người trước mặt này, lại dám ôm mình! Lâm Thùy Hân theo bản năng liền kiểm tra quần áo của mình, khi cô phát hiện quần áo trên người mình không có thay đổi gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Trương Bá Sinh sợ Lâm Thùy Hân lại tiếp tục tra hỏi, vội vàng chuyển đề tài: “Tổng giám đốc Lâm, công ty của em không phải còn có chút chuyện sao, sữa rửa mặt và kem đánh răng tôi đã chuẩn bị xong cho em rồi." Lâm Thùy Hân cũng biết, bây giờ không phải là lúc cùng Trương Bá Sinh tranh cãi, chuyện của công ty mới là quan trọng nhất, di chuyển hai chân thon dài, Lâm Thùy Hân vội vàng rửa mặt, sau đó mở cửa phòng, chạy ra ngoài. Trương Bá Sinh nhìn bóng lưng Lâm Thùy Hân rời đi, trên mặt lộ ra một nụ cười cưng chiều. Lâm Thùy Hân lái chiếc Mercedes-Benz GT màu đỏ ra ngoài, trong lòng vô cùng lo lắng. Sáng nay, cô cần phải đối phó với Thi Chu về mảnh đất kia, nhưng cô lại ngủ thiếp đi đến hơn mười giờ, hỏng việc rồi! Sảnh lầu một tập đoàn Nhất Lâm, Chu Tắc ăn mặc sang trọng, trên đầu quấn đầy gạc, mặt đầy lo lắng chờ ở chỗ này, nhìn thời gian, đã mười giờ rưỡi, còn nửa giờ nữa là đến buổi trưa, nhưng tổng giám đốc Lâm vẫn chưa tới. Chu Tắc nhớ rõ ràng lời nói của người đàn ông ngày hôm qua, nếu như trước buổi trưa mà mình còn chưa nói xin lỗi, thì nhất định sẽ phải chết! Bố Chu Tắc - Chu Bảo Cường cũng đứng ở đây, biểu tình nghiêm túc, chuyện hôm qua, ông đã nghe con trai mình kể lại từ đầu đến cuối, biết được đối phương chỉ bằng một cuộc điện thoại, thiếu chút nữa phá hủy toàn bộ Thi Chu, làm lòng Chu Bảo Cường sợ hãi, đồng thời cũng dạy dỗ con trai mình một phen, để cho hắn ngàn lần không được chọc vào Nhất Lâm nữa! Đang lúc ấy, một chiếc Mercedes-Benz GT màu đỏ dừng ở trước cửa tập đoàn Nhất Lâm. Trong nháy mắt nhìn thấy chiếc Mercedes đó, trên mặt Chu Tắc đầy vui mừng, vội vàng nghênh đón, Chu Bảo Cường cũng bước nhanh đuổi theo, trên khuôn mặt già nua nghiêm túc nặn ra một nụ cười. Lâm Thùy Hân mặc bộ đồ công sở bước xuống xe, liền thấy Chu Tắc nở nụ cười đi tới, trên đầu hắn quấn đầy vải gạc làm Lâm Thùy Hân nghi ngờ. "Tổng giám đốc Lâm, chờ cô lâu lắm rồi, cuối cùng cô cũng đến." Chu Tắc cố tỏ ra lịch sự, lúc nói chuyện, người cũng hơi cúi, tự đặt mình vào thế yếu. Lâm Thùy Hân bị thái độ này của Chu Tắc làm bất ngờ, ngày hôm qua cô ở trong điện thoại còn biết được, người trước mặt này, bắt mình đi một mình tới tập đoàn Thi Chu vào giữa đêm, Lâm Thùy Hân cảm thấy thật kỳ lạ, nói chuyện cũng không khách khí, khinh miệt cười một tiếng. "A, Tổng giám đốc Chu, ngày hôm qua sợ rằng để cho anh thất vọng rồi, nếu anh quả thật coi Nhất Lâm của tôi là một quả hồng mềm, muốn ra điều kiện gì thì nói đi, dù có là thủ đoạn kinh tởm như thế nào, Lâm Thùy Hân tôi cũng tiếp hết!" "Tổng giám đốc Lâm, trước kia là do họ Chu tôi có mắt không thấy thái sơn, ngày hôm qua người kia đã dạy dỗ tôi rất nhiều rồi, cô là người rộng lượng, tha thứ cho tôi lần này đi, đây là quyền sở hữu mảnh đất kia, sáng sớm hôm nay đã bảo người chuyển toàn bộ sang tên của Nhất Lâm rồi, bao gồm cả hai khu nhà lần trước cô rất coi trọng nữa, tôi bây giờ cũng đã sắp xếp người làm thủ tục rồi, vài giờ nữa sẽ đưa đến tay cô, nếu như cô đã hài lòng, làm phiền cô báo với nhân vật lớn kia một tiếng, chuyện hắn giao phó, tôi đều làm xong rồi." Chu Tắc từng câu từng chữ vô cùng kính trọng, không chỉ xin lỗi Lâm Thùy Hân, mà còn đem khu đất cùng nhau hợp tác kia đưa hết cho cô, đã vậy còn tặng thêm hai khu nhà làm quà nhận lỗi, chỉ muốn để cho Trương Bá Sinh thấy thành ý của mình. Chu Bảo Cường cũng ở một bên nói lời hay ý đẹp, nói với Lâm Thùy Hân cái gì mà hai nhà Chu Lâm vốn đã qua lại nhiều đời, thằng con trai kém cỏi của mình làm ra những chuyện này, hy vọng Lâm Thùy Hân sẽ không trách cứ! Lâm Thùy Hân nhìn Chu Tắc đưa tới giấy chứng nhận sở hữu đất, tất cả mọi người có liên quan đều viết tên mình lên đó, còn được đóng dấu bởi các bộ phận có liên quan, căn bản không có cách nào làm giả, tất cả mọi việc xảy ra trước mắt, làm cho Lâm Thùy Hân có cảm giác không chân thật, nhưng sự thật xảy ra ở ngay trước mắt, cô cũng không thể không tin. Lâm Thùy Hân nắm được điểm chính trong lời nói của Chu Tắc, hắn nói, người ngày hôm qua, hung hăng dạy dỗ hắn, giúp đỡ mình? Người đó là ai? "Tổng giám đốc Lâm, cô có hài lòng không?" Chu Tắc thận trọng, dò hỏi tỉ mỉ, hắn một chút cũng không cảm thấy mình quá mức hèn mọn, năng lực của người đàn ông ngày hôm qua, hắn hoàn toàn được mở mang rồi, trong lòng giờ chỉ có sợ hãi, hắn biết, tiền của hắn đủ để hắn kiêu ngạo, nhưng trước mặt người đó, hắn chả là gì cả! "Được, tôi biết rồi, khu đất kia và khu nhà đó của anh không cần phải đưa cho tôi, tôi chỉ hy vọng, lần hợp tác kế tiếp, anh sẽ không làm những chuyện làm cho người khác phải kinh tởm nữa." Lâm Thùy Hân cũng không nhận quà bồi thường của Chu Tắc, bởi vì cô không biết là ai đã giúp mình, nhận lấy phần quà lớn thế này, không thích hợp chút nào. Chu Tắc vừa nghe thấy Lâm Thùy Hân định không nhận quà bồi thường của mình, gương mặt nhất thời khổ tâm: “Tổng giám đốc Lâm, cô hãy nhận đi, ngày hôm qua người kia đã nói, nếu như bồi thường không thỏa đáng, tôi sẽ rất thảm, cô coi như thương cho tôi, nhận lấy đi!" Thái độ của Chu Tắc, khiến Lâm Thùy Hân thật sự có chút không biết phải làm sao. Thương hắn? Nhận lấy mảnh đất trị giá mấy tỉ của hắn miễn phí? Lời của Chu Tắc, người khác mà nghe được, nhất định sẽ cho là Chu Tắc điên rồi. Lâm Thùy Hân thấy bộ dạng khổ sở cầu xin của Chu Tắc, biết mình không có cách nào cự tuyệt nữa, bỏ đi, nhận trước đã, chờ đến khi biết được là ai giúp mình, rồi đem món quà này trả lại cũng không muộn. Nghĩ xong những điều này, Lâm Thùy Hân nói với Chu Tắc, mình sẽ để cho thư ký tới phụ trách những chuyện này, nói xong cô liền vội vã đi lên lầu. Lâm Thùy Hân ngồi ở trong phòng làm việc của mình, nhìn chiếc cửa sổ sát đất to lớn, xuyên qua chiếc cửa sổ này, có thể nhìn thấy toàn bộ trung tâm CDB của thành phố Châu Xuyên. Nghĩ về những việc vừa xảy ra, Lâm Thùy Hân vẫn có chút không thể nào tin nổi, chuyện làm cho mình nhức đầu như vậy, mà có thể giải quyết như một giấc mơ như vậy sao? Rốt cuộc là ai đã giúp mình? Lâm Thùy Hân suy nghĩ một chút, nhưng không tìm được manh mối gì, cũng may Lâm Thùy Hân không phải người đạo đức giả, có một số việc tạm thời không nghĩ ra, sẽ không thèm nghĩ nữa, những phiền muộn trong lòng giờ đây đã được giải tỏa, làm cho tâm tình của cô thoải mái không ít, đang lúc ấy thì, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa. "Mời vào." Lâm Thùy Hân đối mặt với cửa phòng làm việc nói một tiếng. Từ ngoài cửa tiến vào, là một người phụ nữ có làn da màu bánh mật, trên người cô mặc một bộ đồ thể thao xanh đỏ lẫn lộn, tuổi tác nhìn qua cũng không chênh lệch với Lâm Thùy Hân bao nhiêu, khoảng chừng hai mươi ba tuổi, chiều cao một mét sáu, cắt tóc ngắn, người phụ nữ này đứng ở đó, thật giống như một con báo có thể đi săn mồi bất cứ lúc nào vậy. "Tổng giám đốc Lâm, xin chào, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Giang Tuyết Tâm, bố cô mời tôi tới bảo vệ cô." Giang Tuyết Tâm vừa dứt lời, điện thoại Lâm Thùy Hân liền vang lên, là bố cô gọi tới.