Chương :
Hàn Kiếm Phong lập tức lạnh run một cái, cuộn tròn người toàn thân phát run.
Đôi bàn tay trắng như phấn của cô siết chặt lại: “Hàn Hiếu Trung, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
“Tôi đồng ý thả anh rể của cô xuống, nhưng không nói sẽ tha cho anh ta”
Vẻ mặt Hàn Hiếu Trung giảo hoạt: “Anh ta ứng xử kích động như vậy, còn liên lụy bảo bối như em uống rượu, tôi đông lạnh anh ta một ngày, để anh ta tỉnh táo lại”
Đường Nhược Tuyết vô cùng phẫn nộ: “Hàn Hiếu Trung, anh quá vô liêm sỉ rồi”
Hàn Hiếu Trung chậm rãi cười nói: “Em nói xem, anh rể em có thể chống đỡ được mấy tiếng? Có thể chống đỡ được một tiếng hay không?”
Đường Nhược Tuyết vô cùng tức giận: “Hàn Hiếu Trung, anh là tên súc sinhl”
“Bảo bối, tuy bộ dạng em tức giận rất mê người, nhưng tôi không thích em mắng chửi người khác đâu”
Hàn Hiếu Trung phả ra một làn khói: “Từ giờ trở đi, không có phê chuẩn của tôi, em dám nói một câu, tôi sẽ giảm đi độ”
Nhìn kỹ hoàn cảnh Diệp Phi tiến lên trước một bước: “Anh ấy có việc, anh cũng có việc”
“Bốp!” Hàn Hiếu Trung hơi ngẩng đầu, chỉ Diệp Phi cười mỉa nói: “Tên kia, anh nói chuyện rất mạnh miệng, rất tốt bụng, nhưng tôi không thích”
“Chuyện của Hàn Kiếm Phong, đợi lát nữa lại nói, bây giờ nói tình cảnh của anh đi”
“Chỗ tôi có vệ sĩ, còn có một Phách Vương Hoa, tất cả đều là quyền thủ tinh anh được chọn lựa cẩn thận”
“Anh có thể đánh, nhưng không có khả năng giết xông ra ngoài.”
“Bây giờ anh có hai lựa chọn, một là quỳ xuống nhận lỗi, để lại ba ngón tay, tôi nể mặt cô Đường sẽ tha cho anh một con đường sống”
Hàn Hiếu Trung chỉ Diệp Phi nói tiếp: “Hai là tôi bảo người đánh anh gãy hai chân, sau đó đông lạnh anh như Hàn Kiếm Phong”
“Anh Hàn, đâu cần phiền phức như vậy?”
Người phụ nữ áo đỏ nhìn chằm chằm Diệp Phi, lạnh lùng nói: “Anh giao anh ta cho tôi, tôi sẽ cho anh ta biết, đắc tội anh sẽ có kết cục gì”
Người phụ nữ áo đỏ là ái tướng tâm phúc của Hàn Hiếu Trung, nhìn thấy Diệp Phi hò hét đã sớm không vừa mắt.
Cô ta tự tin một quyền của mình có thể khiến Diệp Phi phải kêu cha gọi mẹ.
Ánh mắt Diệp Phi nhìn người phụ nữ áo đỏ, người phụ nữ này kiều my mê người, thực ra tu vi toàn thân không thấp, cũng là một nhân vật lợi hại.
Đường Nhược Tuyết quát lên lần hai: “Hàn Hiếu Trung, lập tức thả người.”
“Bảo bối, em lại không ngoan, không phải là tôi mới nói với em, đừng lắm miệng rồi sao?”
Hàn Hiếu Trung vung tay lên: “Em đây là muốn anh rể em chết sớm à?”
Người thanh niên tóc húi cua cầm điện thoại nói nhỏ một tiếng, nhiệt độ lập tức được điều chỉnh giảm đi độ, Hàn Kiếm Phong run rẩy dữ dội.
Đường Nhược Tuyết vô cùng phãn nộ, nhưng không dám mở miệng nói, tránh để Hàn Kiếm Phong chịu tội.
Diệp Phi thờ ơ nhìn Hàn Hiếu Trung: “Hàn Hiếu Trung, anh muốn đi con đường đen à?”
Hàn Hiếu Trung thấy thế cười to, từ chối cho ý kiến, cười mỉa với Diệp Phi, sau đó nghiêng đầu nói với người phụ nữ áo đỏ: “Lâm Sương, anh ta là của em”
Hàn Hiếu Trung phán một cái kết bi thảm cho Diệp Phi: “Cho anh ta một khóa, cái gì gọi là sống không bằng chết”
Phần hung hãn ương ngạnh, không ai bì nổi này, bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Người phụ nữ áo đỏ gật đầt “Tên kia, anh xong đời rồi”
Người phụ nữ áo đỏ rút một thanh đao ra, tốc độ như sao băng xông về phía Diệp Phi.
Đường Nhược Tuyết kêu lên theo bản năng: “Diệp Phi, cẩn thận!”
“Vù!”
Đúng lúc này, Diệp Phi cầm một cái ghế dài vung mạnh.
Vừa nhanh vừa tàn nhãn.
Người phụ nữ áo đỏ thấy ghế dựa ném tới, thanh đao không lưu tình chém rụng xuống.