Chương :
“Rầm” một tiếng vang lên, ghế dựa bị chém thành mảnh nhỏ, bay loạn khắp nơi.
Mười mấy vệ sĩ lùi về sau hai bước theo bản năng.
“Vù”
Nhân lúc mười mấy người hỗn loạn, cơ thể Diệp Phi bản ra, nhanh nhẹn đứng bên cạnh Hàn Hiếu Trung.
Hàn Hiếu Trung vừa định tránh né, Diệp Phi đã cầm lấy dao gọt trái cây đặt lên cổ anh ta.
Sắc mặt Hàn Hiếu Trung rất khó coi.
Diệp Phi cầm lấy dao gọt trái cây để sát vào cổ Hàn Hiếu Trung, mở miệng nói: “Toàn bộ lùi về phía sau, nếu không thì anh Hàn sẽ mất mạng: Đường Nhược Tuyết đứng bên cạnh Diệp Phi.
Mười mấy vệ sĩ rầm một tiếng bao vây tới, giống như một đám sói đói muốn vồ mồi: “Thả anh Hàn, thả anh Hàn ra ngay”
“Khốn nạn, anh dám bắt cóc anh Hàn, tôi giết chết anh”
Người phụ nữ áo đỏ giận dữ, múa đao muốn xông lên.
Cổ tay Diệp Phi trầm xuống, máu tươi chảy từ cổ Hàn Hiếu Trung ra: “Không được nhúc nhích”
Người phụ nữ áo đỏ thấy thế chỉ có thể dừng bước, nhưng đôi mắt càng tàn nhãn hơn: “Anh mà thương tổn một sợi lông của anh Hàn, tôi sẽ băm hai người ra vạn đoạn”
“Đừng nói nhảm, lùi về sau.”
Diệp Phi tràn ngập sát ý sắc bén trấn trụ đám người, không thể đếm được đao súng nhắm ngay anh, nhưng không ai dám xông lên.
Huyết dịch trên cổ Hàn Hiếu Trung khiến tất cả mọi người không dám hoài nghi, Diệp Phi có gan giết Hàn Hiếu Trung hay không.
“Lùi về sau”
Tuy đám người phụ nữ áo đỏ rất bực tức, nhưng vẫn lùi về sau hai bước.
Đám chị Hoan cũng di chuyển vài bước.
Khu…” Hàn Hiếu Trung ho khan một tiếng, vẻ mặt khó coi, dù thế nào cũng không ngờ tới sẽ bị Diệp Phi bắt.
Nhưng Hàn Hiếu Trung không thể cúi đầu như vậy, anh ta lạnh lùng nói một câu: “Tên khốn, vậy mà anh trâu bò như thế, dám làm tôi bị thương, còn dám bắt cóc tôi..” Anh ta ngẩng cổ: “Có dũng khí thì nói tên đi”
“Tên sao?”
Diệp Phi cười: “Diệp Phi.”
“Diệp Phi.”
“Diệp Phi sao?”
Vẻ mặt Hàn Hiếu Trung mờ mịt, rõ ràng là thấy xa lạ với cái tên này, sau đó oán hận nói: “Được, tôi sẽ nhớ kỹ”
“Diệp Phi này các anh biết không?”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói trong veo mà lạnh lùng: “Khách quý của nhà họ Tiêu, người hậu bối mà bà Tiêu thưởng thức, các người có thể làm quen”
Hơn mười người tràn ngập khí thế tiến vào.
Giọng nói của Tiêu Quý không cao không thấp, nhưng khiến sắc mặt đám người Hàn Hiếu Trung thay đổi.
Chị Hoan và mấy khách nữ thì trợn mắt há miệng không biết vì sao.
Đường Nhược Tuyết cũng hơi bất ngờ, không ngờ người nhà họ Tiêu sẽ xuất hiện.
Tiêu Quý đi tới trước mặt Diệp Phi, cung kính mở miệng: “Thần y Diệp, Tiêu Quý đến chậm, mong thứ tội!”
Chị Hoan nghe thấy thế thì che miệng, thiếu chút nữa kêu ra tiếng! Dù thế nào bà ta cũng không ngờ tới, Diệp Phi lại có quan hệ với nhà họ Tiêu, còn khiến Tiêu Quý cung kính như thế.
Diệp Phi mỉm cười nói: “Quản gia Tiêu có lòng rồi, ông tới không muộn, rất đúng lúc”
“Dù sao tiết mục tự tay đâm tổng giám đốc Hàn vừa mới bắt đầu”
Trong lúc nói chuyện, anh vẫn nắm chặt lấy Hàn Hiếu Trung trong tay.
“Tôi đang nghĩ là ai mà có thể hò hét như vậy, còn làm chỗ dựa cho tổng giám đốc Đường, hóa ra là khách quý của nhà họ Tiêu”