Chương :
Thẩm Bích Cầm và Tô Tích Nhi kêu rên một tiếng, ngã xuống mặt đất, vẻ mặt rất đau đớn.
“Kéo bọn họ lên cho tôi.”
Trương Tú Tuyết tóc tai bù xù, bà ta tức hổn hển quát: “Trói hai tay lại”
Mấy người lại một lần nữa đi lên, đè Thẩm Bích Cầm và Tô Tích Nhi lại, sau đó cầm dây thừng cột vào hai tay bọn họ.
Bốp một tiếng.
“Đồ trộm cướp không biết xấu hổ”
Bốp.
“Còn mày là con khốn, nối giáo cho giặc”
Vẻ mặt Trương Tú Tuyết tràn đầy dữ tợn đi lên, sau đó tát Thẩm Bích Cầm và Tô Tích Nhi mười cái tát.
“Các người chẳng những trộm đi bí phương lại còn dám đánh bà đây, bà đây tát chết các người”
“Tôi nói cho các người biết, nếu như hôm nay không giao hết tất cả mọi thứ ra, tôi sẽ để cho các người phải ngồi tù mục xương”
Khí thế của bà ta rất hùng hổ, trên người đều là lệ khí.
“Anh cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em thật sự không cầm bí phương trà thảo mộc gì đó của anh”
Hai tay của Thẩm Bích Cầm bị trói lại, hơn nữa còn bị người ta giữ chặt, chỉ có thể để mặc cho Trương Tú Tuyết tát hết cái này đến cái khác lên mặt mình.
Máu nhanh chóng từ khóe miệng chảy ra.
“Tổng giám đốc Thẩm, đã tìm được bí phương”
Lúc này một người đàn ông phụ trách lục soát chạy ra, cầm trong tay một chiếc túi plastic, trong đó có một tờ giấy.
Thẩm Bảo Đông lấy tờ giấy kia ra, trên đó có đầy đủ logo của tập đoàn Thẩm thị.
Mà trên tờ giấy kia viết tên mấy chục loại thảo mộc bằng nét chữ rồng bay phượng múa, ngoài ra còn có mấy chữ: “Bản cải tiến của trà thảo mộc”
Nét chữ này là của Thẩm Bảo Đông.
Lúc Thẩm Bích Cầm liếc thoáng qua, cơ thể của bà run rẩy không thôi, ánh mắt khó mà tin được.
Đây chính là bí phương “trà thảo mộc Thái Bà”, giống hệt với bản mà bà đã giao cho Thẩm Bảo Đông, chỉ là nét chữ và trang giấy đã bị đổi.
Thẩm Bích Cầm vô thức nói: “Anh cả, đây không phải là…”
“Bịch!”
Thẩm Bảo Đông đấm một cái vào bụng dưới của Thẩm Bích Câm: “Con khốn, đến chết cũng không chịu thay đổi”
Lời Thẩm Bích Cầm muốn nói ra khỏi miệng cứ như thế lại nuốt xuống.
Nhìn thấy thật sự đã tìm ra được bí phương trà thảo mộc kia, xung quanh có không ít người bàn tán.
“Trời đất, Thẩm Bích Cầm này đúng là đồ khốn, chẳng những đã hại gia tộc một lần lại còn muốn hại lần thứ hai”
“Tôi nghe nói bí phương này có giá trị mấy ngàn tỷ đấy, nếu như bị bà ta trộm đi, nhà họ Thẩm sẽ phải chịu tổn thất lớn”
“Thấy tiền là sáng mắt, đó chính là loại người này, uổng công tổng giám đốc Thẩm đối xử với bà ta tốt như thế”
Mấy người đi ngang qua vây xem đều nhao nhao lắc đầu.
Mấy trưởng bối trong gia tộc đều nhìn bà bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng, đối với Thẩm Bích Cầm, bọn họ đã hoàn toàn thất vọng.
Thẩm Bích Cầm gian nan nói: “Tôi không trộm, tôi thật sự không trộm”
“Em gái, em thật đúng là không xứng với lòng tốt của anh”
Thẩm Bảo Đông không còn duy trì nụ cười của ngày hôm qua nữa, ông ta túm tóc của Thẩm Bích Cầm, lạnh lùng nói.
“Vốn dĩ lần này để em trở về là muốn cho em một cơ hội, kết quả em vẫn giống như năm đó vậy, tay chân không sạch sẽ: “Chuyện này, nếu như em thành khẩn thừa nhận, chỉ cần em thừa nhận, anh sẽ nể tình anh em, để em ký vào một thỏa thuận bảo mật, anh sẽ không truy cứu chuyện này nữa”
“Nếu như em không thừa nhận, vậy anh sẽ để cảnh sát đến bắt em, không, là bắt cả nhà em lại”
Ông ta nói ra câu cảnh cáo: “Anh có lý do để hoài nghi cả nhà các người đều là kẻ trộm”