Chương :
“Đúng vậy, con trai của bà ta cũng là kẻ trộm.”
Trương Tú Tuyết sờ lên vết thương trên mặt mình, sau đó quát: “Trộm chiếc xe Maserati của em”
Thẩm Bích Cầm không tiếp tục kêu to nữa, bà chỉ nhìn Thẩm Bảo Đông, sau đó khóc nói: “Vì sao, vì sao chứ”
“Nhanh chóng thừa nhận chuyện đó trước mặt mọi người đi”
Thẩm Bảo Đông không kiên nhãn nói: “Em đã ăn cắp bí phương mà anh vất vả khổ sở nghiên cứu ra, cam đoan về sau sẽ không tái phạm nữa, đồng thời không tiết lộ bí mật”
Thẩm Bích Cầm không ngừng lắc đầu: “Em không làm, em chưa từng làm, em sẽ không làm, hơn nữa bí phương này…”
“Còn không chịu nhận, vậy thì đánh, đánh đến khi nào mày chịu nhận thì thôi.”
Thẩm Bảo Đông gầm lên một tiếng: “Đánh xong tao sẽ bắt chúng mày đến cục cảnh sát”
Trương Tú Tuyết đột nhiên khẽ vươn tay túm lấy tóc Thẩm Bích Cầm, kéo về phía mình.
“Vịt chết lại còn mạnh miệng, muốn chết đúng không?”
“Một người phụ nữ đáng thương, nghèo hèn như bà, lấy gì mà đối cứng với tôi chứ?”
Thẩm Bích Cầm bị túm lấy tóc, lại thêm trên mặt bà còn có vết thương, lúc này đây, vẻ mặt của bà lộ ra đau đớn.
“Nhanh nhận tội đi!”
Trương Tú Tuyết lại tát một cái xuống, trong ánh mắt của bà ta lóe lên mấy phần oán độc và tức giận.
“Nhanh lên!”
Thẩm Bích Cầm bị đánh đến mức tóc tai bù xù, nhưng bà không quản được đau đớn trên mặt.
“Tôi không trộm, tôi sẽ không nhận tội.”
Lúc này, khóe miệng của bà có tơ máu chảy ra, gương mặt bị đánh đến tím bầm, nhưng càng nhiều hơn chính là ánh mắt mờ mịt và thống khổ.
“Để tôi xem xương của bà cứng đến mức nào”
Trương Tú Tuyết lấy ra một chiếc kìm, sau đó đưa đến trước tay của Tô Tích Nhi.
Chiếc kìm kêu lên răng rắc.
Tô Tích Nhi cố gắng rút tay về nhưng lại bị người ta giữ chặt lại.
Thẩm Bích Cầm yếu ớt hét lên: “Chị muốn làm gì, Tích Nhi là vô tội, có việc gì cứ nhằm vào tôi.”
“Nhằm vào bà? Nhưng bà đâu chịu nghe lời”
Tô Tích Nhi dùng kìm kẹp một đầu ngón tay của Tô Tích Nhỉ: “Tôi cho bà mười giây để cân nhắc, bà không nhận tội, tôi sẽ kéo đứt một ngón tay của con khốn này”
“Không, không, không, chị không thể như thế, chị không thể xấu xa như vậy!”
Thẩm Bích Cầm vô cùng thống khổ kêu lên: “Không thể như thết”
Trương Tú Tuyết lạnh lùng lên tiếng: “Còn có việc gì xấu xa hơn chuyện ăn cắp của bà chứ?”
Thẩm Bảo Đông lạnh nhạt nói: “Em gái, nhanh chóng nhận tội đi”
Tô Tích Nhi gian nan nói: “Dì Thẩm, dì không được thừa nhận, chưa từng làm, không được thừa nhận”
Rắc một tiếng.
Trương Tú Tuyết kéo kìm, đau đớn dữ dội khiến cho Tô Tích Nhi hét lên một tiếng, không nói được thành lời.
Máu tươi theo đầu ngón tay của cô ấy chảy ra, da cũng bị trầy xước.
“Đừng mà, đừng mà”
Thẩm Bích Cầm khóc lóc nói: “Tôi nhận tội tôi trộm bí phương cải tiến của trà thảo mộ: ¡, tôi nhận tội, là “Là do tôi trộm, là do một mình tôi làm, không liên quan gì đến Tích Nhi”
Bà là một người lương thiện, lại luôn bị cuộc sống đả kích, bây giờ còn bị người nhà tính kế.
Bà cảm thấy bi thương, trái tim như chết lặng.
“Quả nhiên là mày”
Thẩm Bảo Đông cười ha hả, nhìn thoáng qua xung quanh.
“Mọi người nghe thấy rõ rồi chứ, chính bà ta là người ăn trộm bí phương của tôi”
Ông ta bảo người ta lấy ra lời khai mà mình đã sớm chuẩn bị xong, để Thẩm Bích Cầm ký tên lên đó.