Chương :
Bọn họ vốn dĩ là chuẩn bị tinh thần khi vừa cho trà thảo mộc vào miệng thì lập tức phun ra, dù sao thì Diệp Phi cũng không thể nào chế ra trà thảo mộc cấp tám.
Thế nhưng vừa uống vào một ngụm, bọn họ đã hoàn toàn không thể khống chế nổi bản thân.
Một cảm giác tự do và vui sướng từ trong nội tâm toát ra.
Như thể bản thân mình là một con chim nhỏ trên bầu trời cao, tự do tự tại bay lượn.
Tựa như bản thân là con cá dưới sông, không buồn không lo bơi lội.
Một cảm giác vui vẻ thoái dễ chịu và tự do, từ trong tận đáy lòng tự nhiên sinh ra, tâm trạng buồn phiền tiêu tan trong nháy mắt.
“Sao?”
Bà cụ, Thẩm Bảo Đông và Trương Tú Tuyết đang chờ để thấy Diệp Phi trở thành trò cười, nhưng mà, rất nhanh bọn họ phải trợn tròn mắt.
Bởi vì, bọn họ nhìn thấy, hai mắt của người giám định tỏa sáng, thân thể run rẩy, sau đó liền đứng lên hô to: “Sảng khoái, sảng khoái, thật sự là trà ngon mà”
Bốn người kích động không thôi: “Trà thảo mộc trăm năm mà, trà thảo mộc trăm năm”
“Cái này…không lẽ là…uống ngon thật?”
Nhìn thấy sự thất thố của bốn người giám định, con người của mấy chục người của nhà họ Thẩm đều đồng loại co lại.
“Không thể nào được!”
Sắc mặt của Thẩm Bảo Đông cùng Trương Tú Tuyết đều thay đổi cực mạnh.
Bọn họ bưng chén lên mà ùng ục uống hết, sau đó trong mắt đều toát nên sự hoảng sợ.
“Người giám định, kết quả như thế nào?”
Lúc này, cho dù là bà cụ cũng không giữ được bình tĩnh nữa.
Ông Tân khống chế lại cảm xúc, trả lời: “Thưa cụ, trà thảo dược này, quả nhiên là cấp tám!”
“Cấp tám!”
“Cấp tám!”
“Cấp tám!”
Người giám định còn lại cũng theo đó mà đưa ra nhận xét về cấp bậc, mỗi một người đều trông rất là kích động “Trời ơi, đây là trà thảo mộc gì vậy? Sao lại cỏ thể uống ngon đến như vậy? Uống một ngụm cả người đều sảng khoái mà: Bọng nước trong miệng của tôi đã hết đau rồi, tốt rồi “Cơn đau bụng vừa nãy của tôi cũng biến mất rồi, loại trà thảo mộc này tác dụng cũng quá nhanh rồi…”
“Quá ngon, quá tuyệt vời, không hổ là trà thảo mộc cấp tám.
Ngay tại giờ phút này, thành viên của nhà họ Thẩm cũng bưng trà thảo mộc lên mà uống, tất cả khinh bỉ và coi thường ban đầu đều biến thành chấn kinh, khó mà tin được, còn có sự hưng phấn.
Bà cụ run rẩy bưng chén trà lên nhấp một ngụm một cách miễn cưỡng.
Một giây sau, cổ tay bà ta run một cái, coong một tiếng, chén sứ bị quảng thành từng mảnh vỡ.
Trên mặt đất đều đầy nước trà.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Phi, sao cũng không ngờ tới anh thật sự chế ra trà thảo mộc cấp tám.
Vốn dĩ là một tên ngu ngốc đột nhiên biến thành một bậc thầy, nếu như không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, dù có bị đánh chết bọn họ cũng sẽ không tin.
“Thẩm Bảo Đông, ông còn có lời gì có thể nói không?”
Tất cả mọi người yên tĩnh, Diệp Phi tiến về phía trước một bước, nhìn chăm chăm vào bọn người Thẩm Bảo Đông: “Trà thảo mộc cấp sáu vốn là mẹ của tôi muốn tặng cho nhà họ Thẩm để đền bù việc để lộ ra công thức bí truyền từ hai mươi năm trước”
“Kết quả bị ông lừa gạt mà chiếm thành của mình, còn vu hãm bà ấy là trộm lấy công thức bí mật, muốn xóa bỏ sự đóng góp của bà ấy”
Anh quát một tiếng: “Bây giờ, trà thảo mộc cấp tám bày ra ở trước mặt ông, ông còn có lời gì có thể nói sao?”
Sắc mặt của Thẩm Bảo Đông và Trương Tú Tuyết trở nên khó coi.
Thẩm Bích Cầm thở phào nhẹ nhõm, không chỉ cảm thấy nở mày nở mặt, còn vui vì Diệp Phi không cần ra tay đánh nhau cũng lấy lại được công bảng.
“Bà cố ngoại, ban nãy bà nói gì nhỉ, đánh gãy một cái chân của Thẩm Bảo Đông sao?”
Diệp Phi lại nhìn về phía của bà cố ngoại mở miệng nói: “Bà là chủ gia đình, hiện tại xin hãy lấy lại công bằng”