Chương :
Anh cho nhà họ Thẩm một cơ hội cuối cùng.
Thẩm Bảo Đông vô thức hô lên: “Bà nội Bà cụ đứng lên nhìn Diệp Phi cười lạnh: “Diệp Phi, cậu có thể dựa vào công thức trà thảo mộc bí truyền cấp sáu của Thẩm Bảo Đông để nâng cấp thành loại trà thảo mộc cấp tám trăm năm khó gặp này, không thể không nói cậu tương đối có thiên phú về trà thảo mộc”
“Mau viết công thức bí truyền về trà thảo mộc cấp tám ra đây, chúng tôi sẽ không truy cứu việc mẹ cậu ăn cắp công thức bí truyền và chuyện cậu đánh người khác bị thương, cho cô ta thêm một cơ hội trở về nhà họ Thẩm”
“Nếu không, ta sẽ báo cảnh sát bắt hết các người lại…”
Sắc mặt của Thẩm Bích Cầm trở nên trắng bệch, niềm tin về gia đình sụp đổ trong nháy mắt…
“Bịch…”
Thẩm Bích Cầm loạng choạng suýt ngã, Diệp Phi vội vàng đưa tay đỡ mẹ: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
“Mẹ không sao.”
Thẩm Bích Cầm cố gắng hết sức để bình tĩnh, sau đó nhìn bà cụ và hỏi một cách khó khăn: “Cụ ngoại, cụ vừa nói cái gì?”
Bà ấy vẫn không bỏ cuộc.
“Tôi nói gì cô nghe không được sao?”
Bà cụ dùng cây nạng gõ mạnh xuống nền, quát lên tỏ rõ sự quyền uy: “Tôi nói hãy bảo Diệp Phi giao công thức bí mật của trà thảo mộc cấp tám ra. Nó đã cải tiến từ trà thảo mộc cấp sáu của Thẩm Bảo Đông, theo lẽ thường thì phải để lại cho tập đoàn Thẩm Thị”
“Đương nhiên, tôi sẽ không gạt bỏ công lao của mẹ con các người đâu.”
“Chỉ cần giao công thức bí mật cấp tám, tôi sẽ cho Diệp Phi một trăm vạn, còn có thể cho cô trở về nhà họ Thẩm”
“Những ân oán trước đây cũng được xóa sạch.”
Bà cụ xua tay: “Để Diệp Phi viết ra công thức bí mật đó đi”
“Có nghe không, nhà họ Thẩm chỉ cho mẹ con các người một cơ hội thôi.”
Thẩm Bảo Đông cũng phụ họa một câu: “Để lại công thức bí mật cấp tám, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của các người, nếu không thì các người sẽ phải ngồi tù”
Trương Tú Tuyết cũng giễu cợt, một cặp mẹ con nghèo rớt mồng tơi mà cũng muốn làm càn sao, quá ngây thơ rồi.
“Cụ ngoại, sao các người có thể làm như vậy chứ?”
Thẩm Bích Cầm cố nặn ra một câu: “Đây rõ ràng là công thức bí mật do Diệp Phi sáng chế. Làm sao có thể cải tiến từ công thức bí mật cấp sáu được chứ?”
“Tất cả chúng ta đều có xuất thân làm trà thảo mộc, ai cũng đều biết từ cấp năm trở đi thì muốn cải tiến mỗi cấp đều rất khó khăn”
“Từ cấp năm lên cấp sáu mà nhà họ Thẩm nỗ lực ba mươi năm vẫn chưa có tiến triển gì”
“Trà thảo mộc nâng cấp từ cấp sáu lên cấp tám, cụ cảm thấy trong một ngày là có thể hoàn thành sao? Có cho nhà họ Thẩm ba trăm năm thì cũng không thể phát triển được”
“Điều này chỉ có thể là Diệp Phi đã sớm có công thức bí mật cấp tám rồi”
“Hơn nữa, công thức bí mật cấp sáu vốn cũng là do Diệp Phi chế tạo, nhưng chỉ là bị anh cả chiếm làm của mình thôi.”
Bà ấy nghĩ người lớn chỉ là nhất thời hồ đồ nên nói: “Cụ ngoại, mong cụ có thể nhìn rõ chân tướng…”
“Câm miệng!”
Cụ ngoại cắt ngang lời nói của Thẩm Bích Cầm không một chút khách khí: “Chuyện tôi làm không tới lượt cô chỉ dạy”
“Đừng nói với tôi một đống thứ vô dụng đó. Dựa theo chứng cứ mà các người gởi lên, công thức bí mật cấp sáu thuộc về Thẩm Bảo Đông”
“Diệp Phi có thể chế tạo được cũng là nhờ dựa vào công thức bí mật cấp sáu. Về cách thức chế tạo thì có thể là do nó có tài năng thiên bẩm, cũng có thể là do…”
“Nhưng bất kể thế nào, nó đều thuộc tài sản của nhà họ Thẩm, các người phải giao ra đây”
“Hợp lý không?”
Cụ ngoại bày ra ánh mắt vô cùng khinh thường: “Cô hỏi mọi người đi, trong chuyện này ai đúng ai sai?”
“Chuyện này nhất định là Thẩm Bích Cầm và Diệp Phi đã sai. Ăn trộm công thức bí mật là sai rồi. Nếu không để lại công thức bí mật để cải tiến, tội càng thêm tội.”
“Đúng vậy, nếu không có công thức bí mật cấp sáu của Thẩm Bảo Đông, làm sao Diệp Phi có thể làm ra cấp tám được chứ?”