Chương :
Diệp Phi cười lạnh một tiếng: “Nhìn xem, con nói đúng không? Bọn họ không coi mẹ là người thân đâu”
Khóe miệng Thẩm Bích Cầm không ngừng mấp máy: “Vậy thì họ bảo mẹ quay về, còn cho mẹ ăn ngon uống mát, trả lại nhà cho mẹ…”
Diệp Phi nheo mắt: “Đó là ý đồ khác của bọn họ…”
“Câm miệng! Câm miệng!”
Cụ ngoại ngắt lời Diệp Phi một cách thô lỗ, gõ mạnh cây gậy ba toong xuống đất rồi hét lên: “Diệp Phi, mẹ con các người đúng là không biết xấu hổ, đừng có đổ nước bẩn lên người nhà họ Thẩm”
“Thẩm Bích Cầm, cô thật sự khiến tôi quá thất vọng. Sai lâm rồi thì thôi, sai lâm rồi mà còn cắn ngược lại, đúng là quá bỉ ổi”
“Diệp Phi, đừng nói nhảm với tôi nữa”
Bà cụ không chút khách khí mà đe dọa: “Cảnh sát sẽ sớm tới đây. Nếu các người không để lại công thức bí mật thì cứ tự gánh lấy hậu quả”
Giọng nói lạnh như băng truyền vào tai Thẩm Bích Cầm, điều này cũng khiến Thẩm Bích Cầm nhận ra rằng cụ ngoại và những người kia thực sự không coi mình là người thân trong gia đình.
Máu mủ tình thâm, cuối cùng cũng chỉ là do mình mơ tưởng mà thôi.
“Mẹ, nhà họ Thẩm phải cảm thấy hổ thẹn với mẹ hơn hai mươi năm qua”
Diệp Phi đỡ Thẩm Bích Cầm: “Làm vấy bẩn danh dự của mẹ, giành giật thành quả của con, còn dùng cảnh sát để uy hiếp mẹ và con”
“Ở trong mắt bọn họ, quyền lợi là quan trọng nhất, mẹ còn luyến tiếc gì nữa?”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát.
Cụ ngoại hung dữ mở miệng: “Diệp Phi, cảnh sát đến rồi, cậu đánh người thì chờ ngồi tù đi.”
“Cụ ngoại, đây là lần cuối cùng cháu gọi bà”
“Bà và nhà họ Thẩm thật sự khiến cháu thất vọng”
Thẩm Bích Cầm run giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ rời khỏi nhà họ Thẩm, không còn thuộc về nhà họ Thẩm nữa”
“Mẹ, mẹ sai Diệp Phi bước tới và nhìn lướt qua đám đông: “Những người có tư cách kém cỏi nên ra khỏi nhà họ Thẩm”
“Cụ ngoại, Thẩm Bảo Đông, Trương Tú Tuyết, những người có mặt ở đây”
“Từ nay về sau, các người không còn là người của nhà họ Thẩm của mẹ tôi nữa”
“Tất cả các người đều bị gạch tên”
Tất cả đều bị gạch tên?
Nghe câu này, cả một phòng bật cười sằng sặc, nhiều người nhìn Diệp Phi mỉa mai chế nhạo, cảm thấy Diệp Phi đúng là không biết tự lượng sức, đánh giá mình quá cao rồi.
Bên này có hàng trăm người, bên kia chỉ có một người, một người trục xuất hàng trăm người, chẳng phải chuyện này vô nghĩa sao?
Bọn họ đều cho rằng Diệp Phi bị úng não, nếu không sẽ không nói ra những lời thiếu hiểu biết như vậy.
Vài người phụ nữ nhà họ Thẩm lắc đầu, Diệp Phi chế tạo ra trà thảo mộc cấp tám khiến bọn họ cảm thấy anh có chút năng lực, nhưng bây giờ thì anh vẫn chỉ là đồ nông cạn không biết trời cao đất rộng là gì.
Vẻ mặt Thẩm Bích Cầm tỏ ra vô cùng hài lòng, nhưng trong lòng lại cho rằng Diệp Phi chỉ đang an ủi mình thôi.
Nhưng Diệp Phi lại nhìn Thẩm Bích Cầm một cách nghiêm TÚC: “Mẹ, mẹ yên tâm, sự tồn tại của một gia tộc không phụ thuộc vào nhiều người, mà phụ thuộc vào việc gia tộc đó có đủ vững chắc hay không”
“Từ hôm nay, con sẽ để mẹ làm người nhà họ Thẩm của Thiên Thành”
“Con sẽ không chỉ khiến cho mẹ được cả thành phố công nhận, mà còn khiến mẹ trở thành người sáng lập trà thảo mộc tốt nhất”
Anh rất nghiêm túc nắm tay Thẩm Bích Cầm: “Nhiều nhất là một tháng, mẹ sẽ trở thành người họ Thẩm duy nhất ở Thiên Thành”
Lúc này, vài cảnh sát đã xuất hiện, Trương Tú Tuyết đi tới nghênh đón rồi thì thầm vài câu với bọn họ, sau đó bọn họ lập tức đi đến gần Diệp Phi.
Thẩm Bích Cầm kéo Diệp Phi và nói: “Diệp Phi, mẹ không muốn trở thành nhà họ Thẩm gì hết, cũng không muốn nở mày nở mặt, mẹ chỉ muốn một nhà sum vầy, bình an vô sự thôi”
“Muộn rồi!”
Cụ ngoại cười lạnh một tiếng: “Thấy cảnh sát tới mới hối hận thì đã muộn rồi”